Chương 11: Mổ Heo

Ba người đi vòng quanh dọc con đường nhỏ về nhà, miệng giỏ cũng lấy lá cây che lại, anh ba trực tiếp gϊếŧ chết một con lợn rừng, máu heo đều đã để chảy khô hết, ngược lại cũng không có khiến cho mọi người chú ý, chỗ máu heo đó, ở thời đại vật tư thiếu thốn như hiện nay, cũng có thể chế biến thành món ăn ngon, Tống Thanh Vân nghĩ cảm thấy có chút đau lòng.

Hiện tại thịt heo vẫn được coi là thức ăn hiếm, nếu mà dư tiền, ngày thường cũng có thể tới Cung Tiêu Xã trên trấn trên mua một miếng nhỏ về nếm thử.

Lúc này thịt heo cũng không có phân chia thịt nạc thịt mỡ thịt ba chỉ, chỉ phân chia theo cấp bậc, thịt ngon một chút thì bảy tám mao một cân, thịt kém một chút thì năm sáu mao một cân, lợn rừng không ăn lương thực, chưa qua chăn nuôi, thịt càng màu mỡ tươi mới, ngài mai đem lên huyện thành bán nhất định sẽ bán được với giá tốt.

Tống Thanh Vân đột nhiên nhớ tới hiện tại người dân trong thôn vẫn chưa có ai nuôi heo, bắt đầu từ lúc dồn điền đổi thửa, phân chia ruộng đất cho từng nhà, rồi công xã bị hủy bỏ, đổi thành thôn, xã chính phủ, sau đó trại nuôi heo tập thể cũng dần dần bị bỏ không.

Hai mắt Tống Thanh Vân lóe sáng, trong lòng nảy ra ý tưởng mới.

Về tới cửa nhà, Tống Thanh Vân đi lên trước mở cửa, đợi sau khi anh ba với ông nội đã đi vào trong liền lập tức đóng cổng tre lại.

Bên ngoài nhà cũ xây tường gạch cao hơn đầu người, sau khi đóng cổng lại, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong.

Tống Thanh Long đặt giỏ xuống đất, xếp bảy tám cái ghế gỗ ở trong sân, sau đó đặt lợn rừng lên trên.

Ông nội khiêng cái nồi sắt lớn ra rửa sạch, rồi đặt lên bếp bằng đất ở trong sân, sau đó phân phó hai anh em Tống Thanh Vân nhặt củi đem tới đây.



Hai anh em Tống Thanh Vân mười phần nhiệt tình, ôm mấy thanh củi, quăng hết vào trong bếp.

Ông nội xách mấy thùng nước đổ vào nổi, sau đó nhóm lửa, đợi sau khi nước sôi, liền đổ vào một cái thùng gỗ lớn hình chiếc thau tắm, đây là để dùng khi mổ heo, lúc trước khi ông bà nội còn làm việc trong bếp ăn tập thể của công xã, chiếc thùng gỗ này chuyên dùng để gϊếŧ mổ heo, sau này được ông bà nội lấy về đựng đồ vật trong nhà.

Đợi sau khi đầy thùng, ông nội với anh ba liền khiêng con heo rừng bỏ vào trong thùng, bắt đầu cạo lông heo.

Ba người làm việc khí thế ngất trời, Tống Thanh Long nhìn con lợn rừng to như vậy, liền nghĩ tới thịt heo, ai mà không thích ăn thịt heo, đừng nói hai anh em bọn họ, tới ngay cả người già như ông nội, cũng giống như trẻ con, đều thích ăn thịt heo, nháy mắt ra hiệu với Tống Thanh Vân: “Cháu đi gọi bà nội về đây, tối nay làm thịt heo xào cho cả nhà.”

Tống Thanh Vân đáy lòng cảm thấy ông nội thật đáng yêu, cười gật đầu, vội vàng chạy ra đồng gọi bà nội về, bà nội đang cắt lúa, đã bị Tống Thanh Vân túm tay kéo về, trên đường về còn không quên lải nhải, nói hai ông cháu không biết lại bày ra trờ gì, cũng không thèm ra đồng cắt lúa, cả nhà đều muốn một bước lên trời hết hay sao!

Tống Thanh Vân buồn cười không thôi, làm nũng nói: “Ai nha, bà nội, bà đợi về nhà là biết ngay thôi!”

Tống Thanh Vân nắm tay bà nội về tới nhà, đẩy cửa ra liền thấy ông và anh ba ở trong sân đã cạo lông heo xong, đang vớt heo ra đặt lên trên bàn, bắt đầu mổ thịt.

Bà nội kinh ngạc không kém gì ông nội, chỉ vào con lợn rừng và hỏi: “Con heo này từ đâu ra? Bé ba, hai ông cháu đang làm gì thế? Có phải là bắt trộm từ chỗ lò gạch của người ta hay không, mau trả lại cho người ta!”

Lò gạch mà bà nội nói, là lò gạch tư nhân ở đằng sau thôn, do ông chú của trấn trưởng mở ra kinh doanh, mấy năm trước mới đăng ký kinh doanh, cũng chưa mở được bao lâu, người của mấy thôn ở lân cận đều tới đây làm thuê kiếm chút tiền công, ngay cả mấy người bác trai của Tống Thanh Vân cũng tới lò gạch này để làm việc, mà ba mẹ của Tống Thanh Vân cũng thi thoảng tới làm vài ngày công.