Chương 5: Dưới danh nghĩa anh hai 2

“Em làm à?” Hai mắt La Thanh Hồng sáng lên, anh là người duy nhất trong nhà biết tài nghệ nấu nướng của La Thanh Mai.

La Thanh Mai gật đầu, đổ thêm thật nhiều tóp mỡ vào bát của La Thanh Hồng: "Có thể sẽ hơi cay đấy ạ."

“Không sao, anh không sợ.” La Thanh Hồng dùng đũa trộn mì, ăn một miếng đã giơ ngón tay cái lên: “Vừa chua vừa thơm lại cay, ăn ngon!”

La Thanh Mai mỉm cười cúi đầu ăn mì tiếp, cô thật sự rất đói, hai ngày trên tàu cô ăn vô cùng ít, nước cũng không uống nhiều, đến bây giờ đã là cực hạn của cô rồi.

La Thanh Hồng gắp mấy gắp đã ăn xong mì, thèm thuồng liếc nhìn lọ dưa chua xào tóp mỡ, há to miệng, thật là ngon!

"Thanh Mai này, anh đã tìm được cho em một công việc tạm thời ở nhà ăn rồi, Nhà máy Thực phẩm Hồng An, nhớ không?"

La Thanh Hồng tiếp tục: "Anh mất công lắm mới có được vị trí công việc này đấy, bây giờ là mười tám tháng tháng chạp, em đi làm cũng chẳng được mấy ngày, nhưng đi làm quen với môi trường được thì cũng tốt."

Đương nhiên cô biết Nhà máy thực phẩm Hồng An, công xưởng lớn nổi tiếng ở thành phố Đông Lương, nơi mà rất nhiều người muốn vào, vậy làm sao anh hai của cô lại có được vị trí này?

"Anh hai, công việc tạm thời này có không ít người muốn tóm lấy, sao anh lại giành được thế?" La Thanh Mai tò mò hỏi, nếu như cô nhớ không nhầm thì La Thanh Hồng đang làm ở nhà máy sản xuất máy móc.

La Thanh Hồng nhướn mày: "Máy móc nhà máy thực phẩm nhập khẩu có vấn đề mà anh lại giải quyết được, nhân cơ hội đó xin thêm vị trí này."

Muốn thêm chỉ tiêu không phải là chuyện đơn giản, nhưng anh không thấy mình cần phải nói với em gái về vấn đề đó.

“Anh hai thật giỏi.” La Thanh Mai cười nói: “Em đi làm có cần để ý cái gì không ạ?”

"Không cần, anh có quen một sư phụ bên ấy sẽ giúp đỡ em, không phải lo."

"..." La Thanh Mai húp nước mì, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác được quan tâm thật tốt: "Vâng."



Sau khi ăn mì xong, hai anh em đi nhờ xe rồi lại đi bộ, cuối cùng mới trở về nhà của họ ở ngõ Thanh Bình.

Trong ngõ Thanh Bình toàn là nhà cũ, nhà họ La ở ngay ven đường, không phải đi dọc theo đường mòn nên cũng tiện hơn.

Vào sân nhỏ, La Thanh Hồng bật đèn lên, kéo La Thanh Mai đi làm quen với cách bài trí trong nhà, mấy năm trôi qua, trong nhà thay đổi không ít.

“Phòng của em vẫn như trước, chẳng qua anh lấy thêm cho em cái giường nhỏ cùng một cái bàn.” La Thanh Hồng biết Lạc Thanh Lan không thích La Thanh Mai, nếu không phải gian phòng quá nhỏ thì anh ấy đã ngăn ra từ lâu rồi.

Động tĩnh của hai anh em không nhỏ, mẹ La là Trương Tố Anh nghe thấy tiếng, trở mình trên giường mấy lần song cũng chẳng ra ngoài.

La Thanh Mai thấy những thành viên khác trong gia đình không ra ngoài thì thầm thở phào nhẹ nhõm, quan hệ của họ chính là như thế, vì đó sau khi cô xuống nông thôn cũng chưa từng trở về thăm người thân.

La Thanh Mai dọn giường, rửa mặt, đến gần mười hai giờ mới nằm xuống.

Chiếc giường nhỏ rộng chưa đến một mét, nhưng La Thanh Mai cũng không ngại, hành lý của cô không nhiều, có thể để ở dưới gầm giường, điều kiện so với khi còn là thanh niên trí thức thì tốt hơn nhiều.

La Thanh Mai trằn trọc trên giường, cô thấy hơi không quen, nghĩ đến ngày mốt phải đi tới xưởng nhà máy thực phẩm báo cáo thành ra lại lo lắng, liệu những người ở đó có hòa đồng không? Cô có cơ hội để nấu ăn không?

Ngày hôm sau, La Thanh Mai thức dậy, thấy Trương Tố Anh đang bận rộn trong bếp, hai cháu trai đang ồn ào ở ngoài sân.

Cô lặng lẽ rửa mặt xong thì thấy anh cả và chị dâu cả dụi mắt từ trong phòng đi ra.

"Thanh Mai về rồi đấy à!" La Thanh Bằng cười nói, đưa tay ra chọc vợ mình.

Lâm Quý Mỹ gật đầu với La Thanh Mai: "Về rồi à!" Nói xong thì đi rửa mặt, trong lòng cô ta còn đang tức giận đây, công việc ở Nhà máy Thực phẩm Hồng An đó, dù chỉ là công nhân thời vụ nhưng có rất nhiều người muốn cướp lấy, tại sao lại đưa cho La Thanh Mai chứ?