Chương 30

La Thanh Mai chọn năm cái để vào trong túi, nghĩ nghĩ, lại nhìn hộp cơm xếp vào thêm hai cái, cô nhìn thời gian không khác mấy, liền vội vội vàng vàng đẩy xe đạp đi.

Khâu Ái Đình nhìn bánh bát ngọt bên trong khay, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, không được, cô ấy không thể lại ăn.

Cô ấy dùng một tấm vải đậy lại khay bánh, sau đó nhấc nắp bếp lên, một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra, mùi thơm của cải khô quyện với mùi thơm của thịt, còn có thoang thoảng mùi gạo.

Khâu Ái Đình vội vàng đậy nắp lại, nhìn thấy trong bình có nước nóng, liền gọi Khâu Ái Hồng dậy, hai chị em lúi húi một lúc, làm hai chén bột mì, sau đó nhịn xuống không được ăn thêm một cái bánh bát ngọt.

Cô ấy âm thầm ghi nhớ số lượng, buổi tối cùng một chỗ sẽ đem tiền đưa cho La Thanh Mai.

Bữa sáng bận rộn cứ như vậy mà qua đi, La Thanh Mai nhìn thấy sư phụ Lương đã trở lại cùng với chiếc xe đạp, liền đi lấy túi của chính mình, tính toán đưa bánh cho ông cụ.

“Đây là cái gì?” Sư phụ Lương nhận lấy bánh La Thanh Mai đưa qua và hít hít mũi.

“Cháu làm bánh bát ngọt nên đưa cho ông mấy cái nếm thử hương vị.”

Sư phụ Lương vừa vặn chưa ăn điểm tâm, ông cụ cầm một cái lên cắn một miếng, khen ngợi nói: “Không tồi, tỷ lệ tương gạo và đường vừa đủ, lên men cũng vừa vặn.”

La Thanh Mai gật gật đầu, suy nghĩ một chút và hỏi: “Kia ông cảm thấy nếu bán bánh bát này sẽ có lời hay không?”

Sư phụ Lương nhìn La Thanh Mai: “Kiếm thì có thể kiếm được nhưng sẽ không nhiều và cũng không dễ kiếm. Vả lại bánh này khuôn mẫu chưa tốt, cần làm một cái nhỏ hơn và đẹp hơn, một mao tiền ba cái, hẳn là không khó bán.”

La Thanh Mai nghĩ một lúc và xác thật là, cô làm cái này đúng thật hơi lớn: “Cảm ơn sư phụ Lương đã chỉ dẫn, giờ cháu đi làm đây.”

Sư phụ Lương gật đầu, lại ăn thêm một cái bánh bát, phần còn thừa thì đem cất đi, chuẩn bị mang về nhà cho bà cụ ăn.

Có lẽ vì hôm nay là ngày đưa ông Táo, rau và thịt được mua nhiều hơn, còn có một thùng cá lớn còn sống đang quẫy đạp.

La Thanh Mai bởi vì cùng sư phụ Lương trò chuyện hơi lâu nên khi đến chỗ làm đã được giao cho nhiệm vụ gϊếŧ cá.

Cô không kêu ca gì, cầm cái ghế nhỏ, ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Hôm nay nhà ăn có nhiều món ăn hơn, vì vậy mọi người trong bếp đều bận rộn, La Thanh Mai lại được gọi đến cửa sổ hỗ trợ gọi đồ ăn.

Cửa sổ gọi đồ ăn này cũng không hẳn là một công việc dễ dàng, có quá nhiều người và tiếng kêu làm cô nghe đến đau đầu.

Khi cô được rảnh rỗi một chút, La Thanh Mai cảm thấy bắp chân của mình bị căng cơ, còn hơi mệt một chút.

Trong khi các món ăn vào buổi trưa phong phú thì món ăn vào buổi tối lại đơn giản và số lượng ít hơn nhiều.

La Thanh Mai vốn đang nghi hoặc, nhưng sau đó cô chợt nhận ra rằng các công nhân đều đã tan ca sớm.

Trong lúc này, những người làm trong nhà ăn của họ ngược lại là những người tan ca muộn nhất.

Lúc La Thanh Mai đi ra khỏi cổng, đã nhìn thấy La Thanh Hồng đang đợi cô ở cổng chính, hai mắt cô sáng lên: “Anh hai, nhà máy bên anh cũng tan ca sớm sao?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày đưa ông Táo, anh dẫn em đi ăn đồ ngon.” La Thanh Hồng đứng thẳng người.

“Hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn, chúng ta đi mua chút đồ về tự nấu đi.” La Thanh Mai vừa nói vừa đẩy xe đạp của Khâu Ái Đình: "Anh hai, qua năm mới, anh giúp em sửa xe đạp lại nha, mỗi ngày dùng xe của Ái Đình cũng không phải là cách.”

“Yên tâm, anh đã biết, các linh kiện gần như ăn khớp với nhau, xe của em anh hai tuyệt đối sẽ làm cho thật chắc chắn.”

“Cám ơn anh hai.” La Thanh Mai cười, xe đạp dẫn đầu xông ra ngoài, La Thanh Hồng sửng sốt một chút, cũng vội vàng cưỡi xe đuổi theo.

Khi hai anh em tới nhà họ Khâu, Khâu Ái Đình đang cầm bánh bát ngọt chuẩn bị đi ra ngoài.

Hắc Bát lo lắng đi quanh phòng, tự hỏi không biết khâu nhục đã xong chưa?

La Thanh Mai ngượng ngùng hướng Hắc Bát cười, nhấc nắp lên sờ sờ chén, có hơi lạnh, vì vậy cô vội vàng mở bếp thêm than để làm nóng lò.

“Còn lâu không?” Hắc Bát có chút khẩn trương hỏi.

“Sẽ không, hâm nóng lại thôi, nguội ăn không ngon.” La Thanh Mai lắc đầu: "Xin lỗi, tôi về muộn.”

Sờ đến nồi thấy cũng đã nóng, La Thanh Mai lấy bát và đĩa từ trong nồi ra, sau đó úp ngược và đặt vào giỏ.

Hắc Bát nhận lấy cái giỏ, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Anh hai, giúp em cúng ông Công ông Táo đi.” La Thanh Mai bưng một cái bát, đặt bánh bát ngọt lên, sau đó chính là quýt cùng bánh quy vừa rồi mua.

“Thanh Mai a, em xem em mê tín chưa kìa, nếu không thì thôi bỏ đi.” La Thanh Hồng trên mặt lộ vẻ rối rắm, anh ấy sẽ không mê tín!

“Anh phải giúp em, nếu không em nấu không ngon.”

“Được, được, để anh giúp em đi.” La Thanh Hồng nhỏ giọng nói thầm: “Xem như anh sợ em.”