Chương 32

"Vậy tôi không làm chậm trễ anh nữa, chờ Chu Hạo trở về, cho phép vợ chồng tôi mời anh ăn bữa cơm nhé."

Sau khi Tiền Tình rời đi, im ắng được một lúc, vợ của Vương Lực nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bây giờ anh định đưa đồ qua như thế nào?"

Vương Lực không hiểu ý cô ta cho lắm: "Chúng ta về nhà mẹ em trước đi. Nhà mẹ vợ anh Hạo ở trong khu tập thể nhà máy diêm, cách nhà mẹ em cũng khá xa."

Vợ của Vương Lực lấy chân đá đá vào mấy cái bao đồ trên mặt đất: "Cái nào của bọn họ, chúng ta để riêng ra, lúc sau lấy cho dễ."

Vương Lực vừa đẩy xe ra vừa nói với cô ta: "Em đừng có đá cái bao, trong đó có thịt và kẹo nữa đấy."

Anh ấy soạn bao đồ trên mặt đất và chia chúng thành hai phần. Vợ Vương Lực trơ mắt nhìn miếng thịt lớn nặng hai cân và một túi kẹo sữa lớn để qua phần của nhà mẹ Tiền Tình. Đến phiên nhà mình là một cân thịt, hai cái móng heo, ba cân bánh đào và hai gói thuốc lá.

Thực ra đồ mua cho nhà mẹ cô ta như vậy cũng là nhiều rồi, nhưng mắt vợ Vương Lực cứ dán chặt vào miếng thịt to mà không rời đi được.

"Anh định xách thật nhiều đồ như thế này vào trong nhà mẹ em, rồi lại lấy bớt đi sao?"

Vương Lực cũng thấy có vấn đề, đúng là mang cả đống đồ vào nhà của người ta, sau đó lấy lại và nói rằng đồ này mang cho người khác thì có phần không thích hợp.

"Vậy chúng ta đi đến nhà vợ anh Hạo trước, sau đó trở lại nhà em có được không?”

Vợ Vương Lực nghẹn một hơi, không lẽ nói thẳng ra để chồng mình đem đổi miếng thịt to kia, dù sao Chu Hạo cùng với Tiền Tình đều không đi, ai mà biết họ đưa thịt nhiều hay ít, miễn là có đưa miếng thịt, ai đâu mà để ý đến miếng thịt nặng bao nhiêu cân.

Nhưng nghĩ lại mới vào nhà chồng được ba ngày, cô ta còn chưa có chỗ đứng vững chắc, cần gì phải tranh cãi với Vương Lực làm gì. Như lời mẹ cô ta nói thì tốt hơn hết là sinh con trước đi đã rồi muốn gì thì muốn.

Chủ nhiệm Lý xử lý mọi việc rất nhanh chóng, buổi chiều khi Tiền Tình đến lấy chìa khoá, bà ấy đã ngồi đợi sẵn.

Sau khi trao đổi với Tiền Tình về mọi yêu cầu, Lý Hồng Mai quyết định cùng cô ký hợp đồng cho thuê.

Mặc dù nhà máy đã cho dỡ bỏ tòa nhà văn phòng, nhưng xây cái mới phải mất ít nhất nửa năm, sau đó còn phải trang trí và thu dọn. Uớc tính năm này sẽ không có ai sử dụng trụ cổng đó.

Vì vậy, hợp đồng được ký với thời gian một năm, tiền thuê nhà được tính là năm đồng tiền một tháng.

Tiền thuê nhà có thể nói là rất rẻ, hiện tại mặt tiền như vậy, có trả mười tám đồng tiền thì cũng không thể thuê được. Nếu là những nơi như khu phố thương mại thì giá thuê lại càng đắt hơn.

Tiền Tình nhận được chìa khóa liền đi xem nhà, từ khu nhà cô ở đi dọc theo đường bờ sông khoảng năm phút là có thể nhìn thấy trường tiểu học.

Khu vực mỏ dầu hiện tại có ba trường tiểu học, trong đó đa số là con cháu của công nhân trong nhà máy. Trong vài năm nữa lớp trẻ của các công nhân hiện nay, “thế hệ thứ hai của mỏ dầu” sẽ đến tuổi kết hôn và sinh con, sẽ có thêm những đứa trẻ lần lượt ra đời.

Vì thế, nhà máy hiện đang lên kế hoạch sớm xây dựng trường tiểu học thứ tư.

Tiền Tình nhìn thấy cánh cổng của cửa hàng, đó là một căn phòng nhỏ dài nằm đối diện xéo với cổng trường, xung quanh vắng vẻ không có gì cả.