“Tôi mới kết hôn, không biết nặng nhẹ nên mới vậy. Tôi nghiêm túc đấy, xin cô hãy tha cho tôi."
Chủ nhiệm Lý hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói thẳng: "Đồng chí Vạn, cho dù cô không biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô cũng không nên lấy những chuyện liên quan đến mạng người ra để nói. Hơn nữa, cha chồng Vương Hồng Hưng của cô đã mất mạng trong quá trình xây dựng mỏ dầu. Nếu những người khác đều nói ra những điều tương tự như vậy, họ sẽ coi thường tính mạng của bản thân. Cô nên suy nghĩ kĩ trước khi mang vấn đề này ra nói.”
“Hãy nghĩ về tâm trạng của Vương Hoa, với cả sự hiểu lầm giữa cô và Tiền Tình, dù thế nào cô cũng không nên truyền tin đồn thất thiệt ở trong khu mỏ dầu. Tất cả chúng ta đều có chung đam mê và lý tưởng, không ai mong đợi điều xấu sẽ xảy ra. Mọi người đều đang đấu tranh để bảo vệ nơi này. Những người ở tiền tuyến làm công việc tạo ra năng lượng để xây dựng đất nước. Tôi nghĩ cô đã học được một bài học, cũng nên tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình, nhưng có vẻ như cô đang không hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.”
Vạn Chân Chân cúi đầu trước những lời nói của Lý Hồng Mai, nước mắt của cô ta rơi lã chã trên mặt đất.
Lý Hồng Mai không hiểu gì về cô ta cả, cho nên bà ấy mới nói những lời như vậy. Bây giờ cô ta không được là chính bản thân mình, làm sao cô ta biết mình nên sống ở nhà chồng như thế nào.
Đúng, cô ta có chút nóng nảy, nhưng ai có thể hiểu được hoàn cảnh của cô ta, nếu cô ta không cố nắm bắt cơ hội kiếm được nhiều tiền thì làm sao có thể đứng vững trong cái nhà này.
"Chuyện lần này cũng may là đồng chí Tiền trực tiếp tới tìm tôi, nên sự việc vẫn chưa được lan truyền ra ngoài tạo thành hiểu lầm lớn. Nhưng bản chất và hành vi của cô rất xấu. Tôi sẽ ghi lại sự việc này và đưa nó vào hồ sơ của Liên đoàn Phụ nữ."
Thực ra, Vạn Chân Chân không phải nhân viên trong mỏ dầu, mà chỉ là người nhà của nhân viên. Lý Hồng Mai không thể xử phạt cô ta, bà ấy còn không có tư cách để yêu cầu cô ta viết bản kiểm điểm. Nhưng sự việc này có thể ghi vào hồ sơ của Liên đoàn Phụ nữ.
Trong tương lai, nếu cô ta cần một công việc trong mỏ dầu, mọi người sẽ kiểm tra hồ sơ lí lịch của cô ta, dựa theo những ghi chép này, có lẽ Vạn Chân Chân sẽ không bao giờ có được một công việc theo biên chế bên trong mỏ dầu.
Vương Hoa và Vạn Chân Chân trong nháy mắt liền hiểu được ý của Chủ nhiệm Lý, khuôn mặt của Vương Hoa lập tức tái nhợt, Vạn Chân Chân có chút thờ ơ, cô ta cũng không sợ lắm.
Chỉ là một chức vụ trong biên chế mà thôi, cũng chả tốt đẹp gì cho lắm. Qua vài năm nữa, làm gì còn ai quan tâm đến công việc vặt này?
Vương Hoa lại không nghĩ như vậy, hiện tại tiền lương của hắn ta là 40 mao một tháng, mẹ hắn ta mỗi tháng lấy trợ cấp mười lăm mao. Chút tiền này dùng cho ba người lớn là vừa đủ, nhưng nếu như sau này có thêm một đứa nhỏ thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn.
Hắn ta còn nghĩ lát nữa sẽ dẫn mẹ mình đi tìm lãnh đạo làm loạn một chút, hắn ta là con của liệt sĩ, trong xưởng cũng nhận được đãi ngộ khá tốt nên việc sắp xếp cho Vạn Chân Chân một công việc cũng không khó.