Chương 13

Tiền Tình bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hả? Không phải vừa rồi cô mới nói với tôi là mẹ chồng cô đối xử với cô không tốt sao? Nói hôm qua vừa ăn xong tiệc là bà ấy liền rời đi, hôm nay mới sáng sớm liền lôi đầu Vương Hoa dậy, để mình cô ở nhà. Còn bảo mẹ chồng cô giữ tiền trợ cấp hi sinh của cha chồng cô mà không chịu cho cô và Vương Hoa…”

Tiền Tình không ngừng nói luyên thuyên, mấy lời mà ban nãy Vạn Chân Chân kể đều bị lật tẩy.

Lý Hồng Mai nghe vậy liền có chút khó chịu, mấy năm nay bà ấy làm người trung gian đứng ra hòa giải không biết bao nhiêu vụ kiểu này, mấy cô con dâu trẻ vừa gả vào khu mỏ dầu là sẽ cãi nhau với mẹ chồng. Lý Hồng Mai cũng làm mẹ chồng, đương nhiên không ưa mấy cô con dâu mới này.

“Đồng chí Vạn, không phải tôi nói cô chứ, chỉ là cô mới kết hôn ngày thứ hai, trong nhà phát sinh một chút mâu thuẫn nhỏ cũng bình thường, thành viên mới chưa thích nghi với trong nhà là điều không tránh khỏi được. Tôi có thể tâm sự với mẹ chồng cô để giúp hai người gắn bó và hiểu nhau hơn. Nhưng chuyện khoản tiền trợ cấp của cha chồng cô thì tôi không giúp cô được, cha chồng cô là Vương Hồng Hưng đúng không? Lúc ông ấy mất chồng của cô mới được tám chín tuổi, về sau đều do một tay mẹ chồng cô nuôi lớn Vương Hoa, mấy năm nay cũng không dễ dàng gì. Khoản tiền ít ỏi đó cũng là do nhà máy trợ cấp cho mẹ chồng cô, nên chuyện phân chia thế nào do bà ấy quyết định. Đừng nói đến cô, ngay cả khi chồng cô đến để nêu ý kiến thì bên nhà máy cũng sẽ không can thiệp vào chuyện này. Nói trắng ra thì đây chính là sự tôn trọng của nhà máy đối với những người nhà của liệt sĩ.”

Vạn Chân Chân bỗng dưng bị chụp cái mũ lớn như vậy, trong nháy mắt cô ta liền hoảng sợ.

“Tôi không có! Tôi…tôi không có muốn tới đây, là Tiền Tình, là cô ấy muốn tới tìm cô để nói chuyện. Hôm nay chồng của cô ấy bị sắp xếp đi công tác gấp, cô ấy không muốn cho nên mới đến gặp cô để nhờ cô nói với lãnh đạo bên trên cho đổi người!”

Lý Hồng Mai có chút bất lực: “Tìm tôi nói làm gì? Tôi chỉ là nữ chủ nhiệm, mấy chuyện công tác bên nhà máy tôi không có quyền can thiệp vào.”

Vạn Chân Chân cũng không ngờ nước cờ ban nãy đã khiến cô ta đi chệch quỹ đạo, hiện tại lại khiến mình hết đường chối cãi.

Tiền Tình ở bên cạnh canh chuẩn thời gian liền hùa vào nói theo: “Đúng vậy, mặc dù Chu Hạo phải đi tới chỗ rất nguy hiểm nhưng tôi đã gả đến đây thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.”

Nói xong lại bày ra vẻ mặt như có tâm sự nặng nề: “Đây là trách nhiệm của Chu Hạo, tôi tin tưởng anh ấy.”

Lý Hồng Mai nghe xong liền bối rối, đây không phải chỉ là chuyến công tác thôi sao? Nguy hiểm ở chỗ nào?

Bà ấy cảm thấy hẳn là cô dâu mới vào cửa chắc là quá sợ hãi, cho nên mới xem nhiệm vụ bảo trì là mối nguy hiểm tai hại.

Lý Hồng Mai gả cho đội trưởng đội bảo trì, lúc mới kết hôn cũng đã trải qua giai đoạn này, nửa đêm chồng bà ấy bị gọi đi bảo trì máy móc, bà ấy cũng sợ hãi không ít. Vì vậy Lý Hồng Mai liền bỏ qua chuyện của Vạn Chân Chân, thay vào đó ra sức thuyết phục Tiền Tình.

“Hiện tại thiết bị ở giếng dầu được cải tiến không ít, cô cứ yên tâm, mấy năm nay mỏ dầu của chúng ta cũng không xảy ra tai nạn gì, người ở mỏ dầu bên cạnh cũng do chúng ta điều tới, bao nhiêu người nhìn chằm chằm như vậy, không có chuyện gì đâu.”

Tiền Tình bày ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thật ư? Không phải nói tháng trước có ba người chết ở mỏ dầu bên kia sao?”

Lý Hồng Mai lập tức trở nên căng thẳng: “Ai nói vậy? Tuy mỏ dầu ở tỉnh bên cạnh mới xây dựng không lâu nhưng công nghệ và nhân lực đều đầy đủ. Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?