Chương 7

Chưa kể anh còn rất biết đánh nhau, gần như là đã đánh nhau khắp làng trên xóm dưới gần đây và không có ai là đối thủ của anh.

Thời thơ ấu bọn họ đã không ít lần bị Lăng Nghị đánh, thậm chí hợp lại một nhóm cũng không đánh lại anh, thường xuyên bị anh chỉnh đốn đến mức nằm sấp trên giường không dậy nổi.

Vài năm trước cha mẹ của Lăng Nghị đã qua đời, để lại anh và hai em trai em gái đau ốm bệnh tật, trong thôn có người nói mấy anh em bọn họ khắc cha khắc mẹ, bị anh phóng hỏa đốt nhà, cả gia đình phải dọn đi nơi khác.

Ác danh của Lăng Nghị đến con nít nghe thấy sẽ oa một tiếng khóc òa lên.

Phó Lê bước đi rất nhanh, nghe mấy người bọn họ nói bên tai vài chuyện vặt vãnh của Lăng Nghị.

Những chuyện này cô biết hết, cô nghe sự tích hung ác xưng bá của anh mà lớn lên, mấy đứa trẻ mà nghe thấy tên anh là đã bị dọa cho khóc, đương nhiên cũng có cả cô trong đó nữa.

Chỉ là cô chưa giờ bao giờ tưởng tượng ra được, một tên sao hung thần như thế mà lại là mối lương duyên trời cho của cô!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trước cửa nhà Phó Lê. Lúc này đã là giờ ăn cơm chiều, khói bốc lên từ từng hộ gia đình, mùi thức ăn thoang thoảng bay xa. Một đám người nhìn Phó Lê đi vào nhà, xô xô đẩy đẩy đi xa.



*

Tuy rằng nhà họ Phó không tính là giàu có nhất ao nhà họ Lý, nhưng cha của Phó Lê là Phó Quý vẫn kiếm đủ thu nhập từ việc bán đậu hũ, ít nhất một ngày ăn uống no đủ ba bữa cơm, đôi khi còn có thể ăn một bữa thịt, tốt hơn nhiều so với hai năm trước khi còn đi làm công.

Sân của nhà họ Phó rất lớn lại rộng rãi, phía bắc có ba gian nhà bằng gạch, một gian nhà nhỏ. Phía tây là phòng kho chứa công cụ làm đậu hũ. Phía đông là đất trồng rau, sau khi bắt đầu vào mùa đông thì đang để hoang, sân sau là chuồng gà và tổ gà, đứng trong sân là đã có thể ngửi được một mùi phân động vật ngai ngái.

Phó Lê đứng ở cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào sân.

Mẹ cô Vương Phân Ni nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp ló đầu ra xem đột nhiên kêu lớn tiếng: “Phó Lê, sao trời lạnh như vậy mà con lại xuống sông, sức khỏe con không được tốt, nếu lại bị cảm lạnh thì mẹ không có tiền mua thuốc cho con nữa đâu!”

Phó Lê phớt lờ bà, nhăn mũi lại hắt xì một cái.

Vốn dĩ cô bị bệnh đã lâu, cơ thể vẫn luôn không được tốt, lần này bị nước sông làm cho lạnh giống như lại muốn bị cảm rồi.