Mấy đứa trẻ trong thôn rất sợ anh, người lớn cũng tránh anh còn không kịp, giống như bị hai mắt anh nhìn thì chẳng khác nào người chết. Ngoài ra, nhà anh làm ruộng ít, còn có hai đứa em kéo chân, nên không có bà mối nào nguyện ý tới cửa làm mai cho, vì thế Lăng Nghị vẫn luôn độc thân đến giờ.
Nhưng nghe nói Vương quả phụ trong thôn có ý với anh, muốn ở chung với Lăng Nghị.
Trong lòng Phó Lê có rất nhiều suy nghĩ, cô đứng trước cánh cửa gỗ trong sân nhà họ Lăng chần chừ một lúc, rốt cuộc không thắng nổi ham muốn kiếm tiền nên đã đẩy cửa gỗ đi vào.
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, để lại một khoảng trống cho một người đi vào.
Thật sự không khóa cửa sao, cũng không sợ kẻ trộm đột nhập? Phó Lê không khỏi phỉ nhổ trong lòng, cô đi vào sân nhỏ, sau đó đóng cửa lại rồi cài chặt chốt cửa.
…..........
Ngoài sân, trên sườn núi rợp bóng cây, Lăng Nghị trốn sau gốc cây lớn, anh đứng dựa vào thân cây rồi nhìn vào trong nhà, thấy Phó Lê đúng hẹn mà đến… Anh khẽ cười, trong lòng chợt nóng lên.
Đây là lần đầu tiên Phó Lê đến nhà anh, nếu sau này… Có thể khiến cho cô ở luôn trong nhà anh, anh đi tới đâu cô theo tới đó thì tốt biết mấy.
Lý Xuân Sinh ở một bên nhìn Lăng Nghị đang cười phơi phới, hắn không khỏi trợn mắt nói: “Cậu nhớ thương vợ của người khác là có ý gì?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Lăng Nghị đã liếc qua, ánh mắt đó giống như một con dao khiến Lý Xuân Sinh không nhịn được phải rùng mình.
Lăng Nghị vội vàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa kết hôn, bọn họ vẫn chưa làm đám cưới.”
“Hôn sự này đến bây giờ cũng không có vấn đề gì, còn hai người như vậy nếu như để người khác nhìn thấy, sẽ bị mọi người mắng chết đó!” Lý Xuân Sinh lo lắng nói.
Lăng Nghị quay đầu, thấy Phó Lê đã đi ra sau nhà, cô cũng nhìn thấy hai mươi cân hạt dưa mà sáng sớm nay anh đã đến nhà Lý Xuân Sinh lấy, Phó Lê đang đứng cười ở kia.
Lăng Nghị cũng cười một cái, anh nói: “Hôn sự sẽ được giải quyết.”
“Đi thôi, ra sau núi.” Lăng Nghị cúi xuống nhặt súng săn bị ném bên chân lên, anh khiêng trên vai rồi đi ra phía sau núi.
“Được rồi.” Lý Xuân Sinh đáp xong liền nhanh chóng đuổi kịp anh.
Phó Lê vui đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên khi nhìn thấy hai mươi cân hạt dưa chất đống bên cạnh bếp lò ở sau nhà.