Chương 43

Lăng Nghị cười tươi như hoa, tiếng nói chuyện cũng chứa ý cười, dáng vẻ ôn hòa.

Phó Lê ngây người một chút, nhịn không được nghĩ: Hôm nay hình như không giống với đêm đó, Lăng Nghị cười rộ lên, trông giống như là bụi hoa nở ra bên bờ sông vào mùa hè.

Đẹp đến kỳ lạ.

Nhưng mà miêu tả đại ma vương lại dùng từ đẹp, còn không phải dọa người à.

Lăng Nghị thấy cô không nói chuyện, một tay cầm mảnh vải cũ cất hạt dưa, một tay đút vào túi, bước chân không nhanh không chậm mà đi trên đường phố.

Dáng vẻ ngơ ngác nhìn anh vừa rồi của Phó Lê thật ngoan thật đau lòng, khiến anh không nhịn được muốn sờ sờ đầu cô.

Suýt chút nữa anh đã không nhịn được thật.

Lăng Nghị cong ngón tay cào cào đùi, gợn sóng nổi lên từng đợt trong lòng.

Phó Lê ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Đến Lương Du Môn Thị đi.”

Lăng Nghị: “Ừm.”



Hai người dần dần đi xa.

Ở đống cỏ khô cuối đường nhỏ, một người phụ nữ có tuổi nhìn hai người đi xa, trong miệng nghi ngờ nói: “Con gái lớn của nhà họ Phó không phải nói gả cho Trần Viễn à? Sao lại đi cùng với cái tên Lăng Nghị vô công rồi nghề đó? Nếu như bị nhà họ Trần biết được… chậc, thì sẽ có ồn ào lớn cho mà coi…”

Người phụ nữ khẽ cười, vẻ mặt hứng thú xem kịch.

*

Phó Lê đến Lương Du Môn Thị dùng năm đồng tiền mua nguyên liệu cùng với đường và dầu, cô phải dùng mấy cái này xào hạt dưa lần nữa, sau đó đem bán tất cả, không cho người trong nhà ăn.

Mua xong đồ, hai người ở bên đường ăn chén hoành thánh, sau khi ăn uống no say xong mới quay về nhà. Lúc này đã lỡ máy kéo về thôn rồi, hai người cũng chỉ có thể đi bộ.

Đến lúc đi được nửa đường, trời đã tối dần, màu đen đặc nhuộm dần không trung, ngôi sao từ bên trong ló dạng, ánh trăng ló nửa đầu dưới tầng mây mỏng.

Phó Lê đi xa xa ở phía trước, Lăng Nghị chầm chậm theo sau, cô vẫn có chút sợ anh, không dám đối diện ánh mắt với anh, lúc ra trấn hai người cứ như vậy mà một trước một sau bước đi, cứ như hai người không liên quan gì đến nhau.

Điều liên hệ duy nhất là bao nguyên liệu mà cô mua đang được Lăng Nghị vác trên tay.

Phó Lê quay đầu lại nhìn túi vải lắc lư theo bước chân của người đàn ông, có chút ngây người.