Chương 35

Hai người đi vào cửa hàng bách hóa, lập tức đi đến nơi bày vải dệt. Người bán hàng ngồi ở đó dáng vẻ lười biếng cắn hạt dưa, nhìn thấy bọn cô đầu tiên thoáng nhìn từ trên xuống dưới, mày cũng không thèm nhích: “Muốn gì?”

Chiêu Đệ chỉ vào vải bông màu trắng nói: “Muốn ba thước này.”

Người bán hàng đứng dậy cắt ba thước vải đưa cho Chiêu Đệ: “Một cục tám mao tiền, cô muốn gì?” Bà quay đầu nhìn Phó Lê.

Phó Lê còn đang nhìn hạt dưa trên ghế dựa bên cạnh bàn nhỏ của người bán hàng, hạt dưa kia dùng giấy dai đóng gói, bên trên còn in chữ, ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, như là mùi hương của thực vật nào đó được rang chín.

Cô theo bản năng trả lời: “À, tôi đến mua vải để làm chăn.”

Người bán hàng đánh giá hai mắt của cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, một cô gái thật xinh đẹp, nếu không phải dáng vẻ co quắp, quần áo cũ nát, bà còn tưởng rằng cô gái này từ trong thành tới.

Những cô gái trẻ đến đây mua chăn đều dùng để kết hôn, bà kéo hai mảnh vải: “Muốn cái nào? Vải bông hồng bảy mao một thước, lụa đỏ tám mao một thước.”

Có thể nuôi dưỡng con gái xinh đẹp động lòng người như vậy, của hồi môn hẳn là sẽ không keo kiệt, người bán hàng lại nhiệt tình lấy ra một cây vải: “Loại này thêu tơ lụa, một khối 5- 1 thước, làm chăn cực kỳ xinh đẹp bóng loáng, trong thành đều đang thịnh cái này.”



“Chị Phó Lê, loại vải này thật đẹp mắt!” Chiêu Đệ thấp giọng kinh ngạc cảm thán một câu.

Phó Lê cũng nhìn vải mà người bán hàng đề cử, mặt lụa đỏ tươi, bên trên thêu đóa hoa màu đỏ rất lớn, dùng sợi tơ màu vàng phác họa, cực kỳ xinh đẹp.

Xinh đẹp đến nỗi khiến người ta sờ một cái cũng không dám, sợ vết chai trên tay làm hỏng tơ lụa.

Phó Lê nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: “Không cần cái này, muốn bốn thước vải đỏ.”

Tiền của cô không đủ mua cái này, hơn nữa cô cũng không có kết hôn, mua vải đỏ về là để lừa gạt Vương Phân Ni, còn có thể dùng để làm giày, khăn mặt hoặc là làm quần áo, nói chung đều hữu dụng.

Người bán hàng trợn trắng mắt, thu lại vải vóc, cắt bốn thước vải đỏ đưa cho Phó Lê, nhận của cô hai cục tám mao tiền.

Mua vải xong, Chiêu Đệ không có việc gì làm, tính đến cửa trấn chờ máy kéo để trở về. Phó Lê còn muốn đi dạo, mua chút đồ, vì thế hai người ở cửa hàng bách hóa mà tách ra.