Chương 25

Phó Lê nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi nhà, từ trong sân sau vòng quanh thôn đi về phía đầu thôn.

Nhà họ Trần, Trần Viễn nằm ở trên giường đất, đắc chí mà rung chân, thỉnh thoảng lại lau một chút nước mũi, trong miệng rầm rì tiếng cười nhỏ, trong lòng vui mừng: Cô nhóc Phó Lê kia cuối cùng cũng phải gả cho hắn ta!

Cái khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia như véo ra nước, dáng người cũng đẹp, không biết đè trên giường đất sẽ có hương vị gì, chắc chắn là đẹp chết người!

Hắn ta nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Lúc này ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thật nhỏ: “Anh Trần Viễn, anh có ở nhà không?”

Giọng nữ nhu nhu nhược nhược, giống như dòng suối nhỏ trong vắt.

Trần Viễn phóng một cái nhảy xuống giường đất, kéo cửa ra, cười đến nỗi lộ ra toàn bộ hàm răng vàng khè: “Phó Lê, sao em lại tới đây?”

Phó Lê hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi tìm anh có chuyện muốn nói.”

Trần Viễn vừa nãy còn mơ tưởng cô, lúc này nhìn cô bé đứng ở trước mặt mình, mặc chiếc áo bông màu xám, hai cái bím tóc dài rũ ở trước ngực, chỗ cúc ngực thắt cực kỳ chặt, dưới ánh trăng da thịt ở chỗ cổ của cô trắng đến nỗi so với da thịt heo còn mềm hơn, như là có thể phát ra ánh sáng vậy.



Nếu là cởi hết thì… hắn ta ra sức nuốt nước miếng, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngón tay Phó Lê nghịch bím tóc, thấp giọng nói: “Này… nơi này không tốt lắm, anh có thể đi cùng tôi đến sau núi nói chuyện không?”

Trong lòng Trần Viễn như bốc lửa, trên mặt kích động đến đỏ ửng: “Được, đến sau núi.”

Phó Lê nghe hắn ta đồng ý, thở phào nhẹ nhõm. Không muốn đối mặt với tên khốn ghê tởm này, cho nên cô nhanh chóng chạy về hướng sau núi.

Trần Viễn chạy đuổi theo cô, ánh mắt giống như rắn đuổi theo con mồi, dừng trên eo mảnh khảnh của cô, hắn ta chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào có cái eo nhỏ như vậy, nhỏ đến giống như một tay của hắn ta cũng có thể nắm hết.

Lửa trong lòng giống như cháy lan ra thiêu cháy cả đồng cỏ, hô hấp Trần Viễn dần dần thô nặng.

Phó Lê chạy đến chỗ giữa sườn núi rồi dừng lại, nơi này hẻo lánh, buổi tối cũng sẽ không có ai đến, dù tạo ra tiếng động gì trong thôn cũng sẽ không nghe thấy.

Phó Lê thở dồn dập vài cái, nhìn ra ao nhà họ Lý xa xa dưới chân núi, màu xanh của đám mây lướt qua từ chân trời, toàn bộ thôn chỉ có mấy chỗ có ánh sáng, ánh đèn ảm đạm lung lay.

Tô tô điểm điểm, như là đôi mắt của động vật trong núi.