Chương 22

Tuy rằng thời gian có chút gấp, nhưng đã sắp đến tháng chạp, tháng chạp thì không nên kết hôn.

Phó Quý đành phải đồng ý hôn sự, nhưng vẻ mặt lại không phải rất vui, ông nhìn Trần Viễn và bà mối rời đi, không vui lắm mà nói thầm với người phụ nữ có tuổi bên cạnh: “Mẹ, tại sao mẹ lại xen vào hôn sự của Lê Tử?”

Nếu không phải mẹ hắn thường xuyên thúc giục ở bên nhanh chóng giải quyết chuyện hôn sự, hắn còn muốn nhắc tới lễ hỏi cưới.

Bây giờ thì hay rồi, làm tốn mười mấy đồng tiền.

Miêu Quả chống gậy, một đôi chân nhỏ run rẩy, nếp nhăn tràn đến bên miệng, một cái miệng không có cái răng nào, bà nói: “Chuyện tốt như vậy có gì mà do dự, người ta không chê Lê Tử không thể sinh là may mắn lắm rồi, đây là một mối hôn sự tốt, không thì con còn muốn giữ nó đến lúc nào, một đứa như nó nên gả ra ngoài nhanh cho rảnh chuyện.”

Nếu không phải Đào Tử nói chuyện với bà rằng Phó Quý này yêu tiền của người ta, nói không chừng Lê Tử đã phải bỏ lỡ hôn sự này!

Phó Quý không nói tiếp, chuyển lời nói: “Mẹ, sao mẹ biết chuyện buổi sáng Trần Viễn đến cầu hôn vậy?”

Miêu Quả nhăn mặt: “Con quản mẹ? Như thế nào, mẹ không thể quản chuyện nhà của con sao?”

Phó Quý vội cười theo: “Không phải… không phải. Mẹ, mẹ nói gì thế, chuyện gì của nhà này mẹ cũng có thể quản.”



Miêu Quả hừ lạnh một tiếng: “Theo mẹ thì Lê Tử vẫn nên sớm gả ra ngoài mới tốt, hai năm trước nhìn người ta thành thanh niên trí thức thi đại học, nó cũng tâm lớn muốn thi, học ba năm cấp ba học cái gì, trước thi còn ăn hư bụng để rồi thi nhầm, may là nhầm, không thì không thi đậu mới mất mặt.

Không có cái số kia thì cũng đừng nghĩ nhảy nhót, yên yên ổn ổn gả chồng là được rồi.”

Phó Quý cười đáp lại: “Mẹ nói rất đúng.”

Phó Đào đi theo sau hai người cười trộm, trong lòng yên tâm không ít.

Lúc này cô ta đã có thể đi theo Thúy Bình của thôn cách vách tìm anh họ Lâm Hồng Phi của cô ta rồi, nghe nói hắn vừa mới trở về từ trong thành, còn rất giàu có!

Nhớ đến trong tiểu thuyết miêu tả khuôn mặt của người nọ ôn hòa văn nhã, tính cách ôn nhu như ngọc, Phó Đào dần dần đỏ mặt.

*

Lúc Phó Lê về nhà, Phó Đào vừa mới đưa bà về nhà bác, ngay tại cửa gặp được cô.

Cô ta nhướng mày cười ngọt ngào, thân mật kéo cánh tay Phó Lê nói: “Chị, chị trở về rồi sao, lúc nãy chị không ở nhà, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đâu!”