Chương 15

Phó Đào: “Phó Lê là học sinh cấp ba, gả chị ta cho người ở trấn trên cũng được một trăm đồng tiền sính lễ.”

Trần Viễn khịt mũi: “Không có tiền, không lấy.”

Phó Đào bụm mặt, cơn đau trên mặt vẫn dai dẳng chưa dứt, cô ta chịu đau, nói: “Tôi cho anh năm mươi, tự anh thêm năm mươi. Nếu còn không chịu, tôi sẽ kiếm người khác, đàn ông chưa vợ trong thôn có nhiều lắm, anh không chịu thì vẫn sẽ có người khác chịu bỏ ra năm mươi đồng hỏi cưới Phó Lê.”

Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô ta, thật sự không được thì cô ta sẽ kiếm người khác.

Chẳng qua là cô ta tiếc khoảng tiền riêng vất vả tích cóp, cô ta không ngu như cái chày gỗ Phó Lê kia, tìm được thứ gì tốt ở trong núi đều nộp lên cho cả nhà, còn cô ta thì lén bán mấy thứ đó đi, hơn nữa ngày thường còn làm nũng lấy lòng cha mẹ để xin tiền tiêu vặt, tích cóp nửa năm cũng được chừng đó.

Nghe thấy Phó Đào sẽ trợ cấp năm mươi đồng, Trần Viễn toét miệng cười: “Cô còn rất có tiền, bằng không bù thêm đi?”

Phó Đào lạnh mặt lắc đầu: “Không làm thì thôi.”

Trần Viễn cười khẽ: “Làm chứ, chuyện tốt đẹp như vậy sao tôi từ chối được. Chờ đi, ngày mai tôi dẫn bà mối tới cửa cầu hôn.”

Phó Đào miễn cưỡng cười một cái, mở cửa rồi rón rén ra khỏi sân.

*

Phó Lê bị hệ thống dọa cho hoảng sợ, tới khuya mới trằn trọc thϊếp đi.



Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng Phó Đào về muộn, cô ta hùng hùng hổ hổ oán hận giường đất quá nóng khiến cô ta không ngủ được, lôi đệm chăn đến giường bên cạnh nằm ngủ.

Phó Lê thỏa mãn động đậy thân thể, một mình chiếm vị trí ở giữa của giường đất, tứ chi sải dài thành hình chữ Đại (大), ngủ đến ngon lành.

Thẳng đến khi gà trống gáy vang, cô mới từ từ tỉnh dậy.

Ngẩn người nhìn lên vách tường một lúc, Phó Lê mím môi cười nhẹ, đôi mắt hạnh nhân ngập nước sáng lên. Cảm giác ngủ ngon sao mà hạnh phúc quá!

Cô rời giường đi rửa mặt, mùi thơm của đậu hũ nồng nặc trong sân, hẳn là Phó Quý và Phó Dụ đi bán đậu hũ.

Phó Lê đến phòng bếp, uống chén sữa đậu nành, ăn một bát tào phớ chua cay lấp đầy bụng, lúc này mới thở dài thoải mái.

Vương Phân Ni đang dọn dẹp quét tước, bà ta luôn phớt lờ Phó Lê nhưng lúc này lại nhìn cô...Cảm thấy con gái lớn có điều gì đó khang khác.

Bà ta nhìn chằm chằm Phó Lê vài giây, bỗng nhiên nói: “Lê Tử, sao mặt con trắng vậy?”

Trắng nõn nà giống như đậu hũ, hình như trước đây đâu có trắng đến vậy?

Đôi mắt cũng thế, ươn ướt có thần, mắt đen tròn như viên đá quý.