“Cha mẹ Nhạn Lâm đều là công nhân viên chức cấp cao, nhà được phát cho cũng là căn nhà tốt nhất ở đây.” Tống Đa Đa mỉm cười dịu dàng: “Có những căn tệ hơn, nhiều hộ gia đình gần chục người, cựa cũng không cựa nổi người. Tất nhiên, căn tệ nhất ở đây cũng tốt hơn nhà của chúng ta gấp mấy lần.”
Lục Bác Sơn cảm thấy lời của cô ta chẳng đâu vào đâu, dường như còn có ý khác: “Tôi không biết nhà cháu như thế nào, nhưng phân loại công nhân viên và mức độ đóng góp của họ không giống nhau, quyết định chuyển nhượng sang tên cá nhân cần kiểm tra và thảo luận kỹ lưỡng mới quyết định được."
"Cũng phải." Tống Đa Đa ngượng ngùng cười một tiếng.
Phòng khách rơi vào im lặng.
Vào lúc Lâm Uyển đang định tìm chủ đề mới thì cánh cửa phòng ngủ mở ra, Thu Nhạn Lâm treo áo khoác trên tay đi ra ngoài, bước đi vô lực.
Khuôn mặt xinh đẹp và ngọt ngào trước đây của cô, bây giờ trông vô cùng nhợt nhạt, đôi môi khô khốc tím tái, mái tóc dài rối bù.
Khuôn mặt hốc hác trông giống người bạn tốt của mình khiến Lâm Uyển ngay lập tức quên đi oán giận trước đó, bà đứng dậy, lao về phía trước: "Sao lại gầy thành thế này rồi? Thấy khó chịu sao không thành thật nằm trên giường?"
"...Mẹ, con không sao." Thu Nhạn Lâm mỉm cười yếu ớt, nhìn Lục Bác Sơn đã đứng dậy, cô cúi đầu nói: "... Cha, thật xin lỗi, con không biết hai người tới lúc nào." Sau khi lãnh giấy chứng nhận, cô phải đổi cách xưng hô với người lớn trong nhà, cô vẫn đang cố gắng hết sức để thích nghi.
Lục Bác Sơn cũng đã quên đi cơn tức giận trước đó, nói: "Đánh thức con rồi, là lỗi của cha mẹ, mau ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện."
"Thôi ạ." Thu Nhạn Lâm nói nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết: "Con ổn hơn nhiều rồi. Con phải đến bệnh viện thăm Tu Viễn."
Lục Bác Sơn âm thầm thở dài một hơi.
Lâm Uyển lại rơi nước mắt, bà vội vàng lau đi, lo lắng nhìn Thu Nhạn Lâm: "Thật sự có thể sao? Con có chịu nổi không?"
"Trước đó con bị đau dạ dày, đau đến bủn rủn tay chân, bây giờ đã đỡ hơn nhiều." Thu Nhạn Lâm nắm tay Lâm Uyển, nói đùa: "Mà dù có không chịu được thì cũng không sao, cùng lắm thì con nằm viện với Tu Viễn."
"Đứa trẻ này." Lục Bác Sơn mỉm cười, trong lòng lại chua chát, càng cảm thấy có lỗi với người bạn quá cố của mình. Một đứa trẻ ngoan như vậy, trước đây ông lại hiểu lầm.
Lâm Uyển cười ra nước mắt.
Ba phút sau, bốn người bước ra khỏi khu tập thể, đi đến bên cạnh chiếc xe chuyên dụng mà cấp trên Lục Tu Viễn phát cho trong thời gian anh bị bệnh.
Trước khi lên xe, bởi vì quần Thu Nhạn Lâm đang mặc không có túi, áo sơ mi và áo khoác dệt kim cũng không có túi áo nên cô tiện tay đưa cho Lâm Uyển chìa khóa nhà và một vài đồng xu.
Lâm Uyển nhận lấy một cách tự nhiên, giữ hộ cho con dâu rồi lên xe trước.
Nhạn Lâm nói với Tống Đa Đa: "Có rất nhiều việc phải làm, qua Trung thu gặp lại."
Tống Đa Đa kéo cô ra vài bước, nhỏ giọng nói: “Cha mẹ tôi đều là người từng trải, biết nhiều hơn chúng ta. Khi gặp Lục Tu Viễn, cậu cứ cố gắng nói hết ra. Dù sao ai cũng phải trải qua một đời chứ không phải mấy năm trước khi thực sự kết hôn. Cậu cứ dùng những gì mẹ tôi dạy để đối phó với họ là được."
Thu Nhạn Lâm mỉm cười, nói: "Trước tiên chúc cậu Trung thu vui vẻ."
"Trung thu vui vẻ!" Giọng Tống Đa Đa hơi lớn hơn, nói xong liền cảm thấy không thích hợp, lè lưỡi.
Thu Nhạn Lâm quay người lên xe.
Từ khu tập thể đến bệnh viện không xa, chỉ cách vài phút đi xe.
Trên đường đi, Nhạn Lâm để Lâm Uyển nắm tay mình, thỉnh thoảng lại lắc nhẹ, ánh mắt không hề rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ.
Cô là Nhạn Lâm, cùng sinh ra và tồn tại cùng thời đại với Thu Nhạn Lâm, nhưng cuộc sống của cô hoàn toàn khác.
Nhạn Lâm là một trong những thanh niên cùng thời may mắn rời khỏi thôn, khởi nghiệp bằng nghề thợ may, cũng không chắc là do cô có tầm nhìn độc đáo hay do may mắn, cô cứ từng bước một tiến vào giới thời trang, cho đến khi vững vàng về địa vị và có được cả danh lợi.
Vào khoảnh khắc đáng tự hào nhất của đời người, cô lại xuyên thành Thu Nhạn Lâm, một nữ phụ chân thiện mỹ trong bộ niên đại văn mà trước đây cô đã xem trong lúc buồn chán.
Chân thiện mỹ cái chó gì, rõ ràng là thiếu đầu óc, được không!
Cái gọi là chân, có nghĩa là không tim không phổi.
Cái gọi là thiện, vẫn là không tim không phổi.
Cái gọi là mỹ, nhưng lại là đẹp thật. Đó không phải là vẻ đẹp tri thức giống như Nhạn Lâm mà là vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết hoàn toàn độc lập.
Dù sao thì xuyên cũng đã xuyên rồi, không thể quay lại được nên cô chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Tuyệt đối không thể vi phạm đến giới hạn đạo đức của cô.
----
Trong bệnh viện có một bầu không khí và mùi hương đặc biệt mà mọi người có thể cảm nhận được ngay cả khi nhắm mắt lại.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nhạn Lâm không chút do dự bước vào, từng bước một đi về phía người đàn ông trên giường.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục Bác Sơn và Lâm Uyển đợi ở bên ngoài.
Nhạn Lâm có ký ức về Lục Tu Viễn, cũng có một số đánh giá nhất quán khi đọc sách ở kiếp trước: Nam hồ ly tinh phiên bản đời thực, có mâu thuẫn với nam nữ chính cùng chân chó số một Thu Nhạn Lâm, nếu đây không phải đại lão thì chỉ có thể là pháo hôi đại lão bị cưỡng ép hắc hóa.
Lục Tu Viễn mở mắt ra nhìn Nhạn Lâm.
Anh có khuôn mặt không thể chê vào đâu được, đôi mắt phượng đỏ hoe hơi xếch lên, vô cùng hút hồn.
Nhạn Lâm tổng hợp lại tất cả thông tin về anh, sau đó bắt đầu mắc bệnh nghề nghiệp, áp những thiết kế quần áo nam mà cô tâm đắc nhất cho anh ở trong đầu.
Nhạn Lâm còn chưa kịp đưa ra kết luận, anh đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Dạo này vẫn ổn chứ?” Giọng anh khàn khàn, có hơi lạnh lùng.
Nhạn Lâm nhanh chóng đối mặt với hiện thực, thu lại ánh mắt: “Không ổn lắm, không so được với anh, nhưng thật sự là không ổn.”
Lục Tu Viễn cong khóe môi, chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hất cằm vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống nói.”
Nhạn Lâm ngồi xuống.
“Em kết hôn với anh khá vất vả, vì thời gian anh ở nhà không nhiều. Bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, không biết sau này sẽ thành bộ dạng gì, sống với anh sẽ càng cực khổ hơn." Lục Tu Viễn đi thẳng vào vấn đề: "Anh không muốn kéo em khổ cùng, em cũng không cần phải hy sinh bất cứ điều gì, dù sao chúng ta cũng không có nền tảng tình cảm."
“Không có nền tảng tình cảm.” Nhạn Lâm chỉ có thể đáp lại anh câu này.
"Anh đã trì hoãn em một năm, về mặt hình thức thì đây là một cuộc ly hôn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em. Anh không thể bồi thường cho em toàn bộ nên chỉ có thể cố gắng hết sức." Lục Tu Viễn lấy ra một phong bì to và dày: “Đây là mấy thứ vật chất không đáng kể, em tạm cầm trước. Nếu có yêu cầu hay khó khăn gì thì đừng ngại, cứ nói với anh.”
Nhạn Lâm biết, bên trong là một khoản tiền lớn, cô giơ tay đẩy nhẹ, nghiêm túc hỏi anh: "Anh có người nào khác không? Ý em là, nếu anh ly hôn với em, có người nào chăm sóc anh, kết hôn với anh càng sớm càng tốt không?"