Khi nói đến chuyện nghỉ việc, hai vợ chồng vừa nghe tin liền tức đến nhảy dựng lên.
"Cháu mà là con gái ruột của dì thì dì phải lấy chổi lông đánh cho một trận!" Trương Ngọc Phượng nói.
Dương Kiến Quốc phụ họa: "Đáng đánh! Sao không đến hỏi chú dì một tiếng trước?"
Nhạn Lâm nhanh chóng nói về chuyện của Thu Nhạn Vi.
Lúc này hai vợ chồng mới bình tĩnh lại.
"Như vậy cũng được, gánh nặng nhà Nhạn Vi quả thực rất lớn." Dương Kiến Quốc nhìn Nhạn Lâm: "Cháu thì thế nào? Ở lại ăn cơm nhé." Vừa nói, ông ấy vừa móc ví ra: "Cũng sắp đến ngày cháu đến lãnh tiền rồi, bây giờ phải đến bệnh viện thường xuyên, không thể đi tay không được, cho cháu thêm mười tệ."
Vợ chồng ông ấy quản lý số tiền mà cha mẹ Nhạn Lâm để lại, lúc đầu là do mấy lãnh đạo đơn vị cùng nhau công chứng và quyết định. Họ chi trả các chi phí cần thiết cho Nhạn Lâm, mỗi tháng cho cô hai mươi tệ tiền tiêu vặt, nếu có thể tiết kiệm tiền thì đó là tiền riêng của cô, không tiết kiệm được cũng chẳng sao.
“Cho thêm hai mươi tệ đi.” Trương Ngọc Phượng nói: “Bình thường phải đến nhà họ Lục thường xuyên, cũng không thể đi tay không được.”
"Đúng vậy." Dương Kiến Quốc lấy ra bốn tờ tiền.
Trương Ngọc Phượng cầm một cuốn sổ kế toán nhỏ dày dặn, ghi chú vào rồi đẩy cho Nhạn Lâm: “Ký tên đi.” Vốn dĩ bà ấy muốn mỗi người ghi một quyển, nhưng Nhạn Lâm luôn quên ghi sổ nên bà ấy đành phải làm theo cách này.
Nhạn Lâm ghi tên và ngày tháng vào.
Trương Ngọc Phượng nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, vỗ nhẹ cô một cái: "Cái đứa ngốc này, thật hết cách với cháu."
Nhạn Lâm ăn xong lọ đào, lúc rời đi, Trương Ngọc Phượng lại cầm hai lọ táo gai và cam đưa cho cô, còn nhét vào túi cô hai nắm kẹo trái cây.
Sau khi Nhạn Lâm rời đi, hai vợ chồng bắt đầu suy nghĩ về công việc của cô: “Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, trong huyện đã có đủ giáo viên, rất khó để tìm được những vị trí có sẵn. Nếu không thì Nhạn Vi cũng không bị trì hoãn lâu như vậy. Vào hợp tác xã cung ứng cũng không tồi, mấu chốt là Nhạn Lâm không làm được lâu." Dương Kiến Quốc nói.
Nhạn Lâm tốt nghiệp xong, phải rất lâu sau mới được phân việc cho. Cô đã làm nhân viên bán hàng hai lần, mỗi lần kéo dài chưa đầy hai tháng, lần nào cũng có mấy nam thanh niên đến quấy rầy cô, theo cô về nhà, đợi ở giữa đường để đưa cô đi làm, có lần còn dọa cô sợ đến mức không dám ra khỏi khu tập thể.
"Xinh đẹp quá cũng phiền, con bé là đứa nhút nhát, dễ thu hút mấy tên lố lăng. Đương nhiên, cũng có mấy đứa tốt, thật lòng muốn theo đuổi con bé." Trương Ngọc Phượng suy nghĩ một lát: “Hôm nào mình đến nhà họ Lục bàn bạc, xem họ có thể giúp được gì không? Nói thế nào thì con bé cũng là con dâu nhà họ, họ sẽ không mặc kệ con bé.”
“Cũng đúng.” Có được kết luận, Dương Kiến Quốc cầm bình rượu lên nói: “Buổi tối làm há cảo đi, cùng nhau uống hai chén, lần đầu tiên con nhóc kia biết biếu quà chúng ta."
"Được." Trương Ngọc Phượng cười vui vẻ.
Khi Lục Bác Sơn đến bệnh viện, nghe vợ kể về chuyện tốt Nhạn Lâm đã làm, ông tức đến bật cười, ông biết là Nhạn Lâm tuổi còn trẻ nên làm việc không suy nghĩ, nhưng không ngờ lại thiếu suy nghĩ đến mức này.
Sau khi im lặng một lúc, ông mới nghĩ thông: “Người trẻ tuổi suy nghĩ chưa chín chắn, cứ để Nhạn Lâm làm điều con bé muốn đi.” Nói xong ông khựng lại một chút, nhìn về phía con trai mình: “Đợi vợ con chơi đủ rồi, con phải hỗ trợ con bé tiếp tục học sâu hơn."
Lục Tu Viễn cười nói: "Vâng."
"Còn dám cười à? Xem việc tốt con làm kìa?"
Lâm Uyển đồng ý với ý kiến
của chồng, cơn giận cuối cùng cũng lắng xuống, bắt đầu lập kế hoạch thực tế: “Nhạn Lâm có vốn không? Con phải tự giải quyết hậu quả cho ý tưởng ngu ngốc của mình, giao ít tài sản của con ra cho mẹ, mẹ sẽ đưa cho Nhạn Lâm.” Con trai bà ở trong quân đội được hưởng đãi ngộ rất tốt, bọn họ chưa bao giờ yêu cầu Lục Tu Viễn bất cứ điều gì.
“Hiện tại chưa cần đưa.” Lục Tu Viễn nói: “Con thấy dự định của cô ấy khá có triển vọng, cứ để cô ấy tự mình thử trước, nếu tình hình suôn sẻ, con sẽ xuất tiền tìm đối tác cho cô ấy, không thể để cô ấy trở nên phụ thuộc được."
Lục Bác Sơn gật đầu: “Có lý.”
Lâm Uyển nghiêm túc ra lệnh: “Con bảo mấy anh em kia của con chăm sóc Nhạn Lâm cho tốt, con bé phải giao thiệp với nhiều người, lại quá xinh đẹp như vậy, sẽ dễ gặp phiền phức, nếu con bé bị người ta bắt nạt, mẹ sẽ đánh chết con."
Lục Tu Viễn cười ha ha: "Khuỷu tay này còn có thể hướng ra ngoài sao."
Nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của con trai, hai vợ chồng cũng mỉm cười.
Trưa ngày hôm sau, Nhạn Lâm ôm tập phác thảo cùng đồ ăn cô nấu cho Lục Tu Viễn đến bệnh viện.
Lôi Tử đi theo cô suốt chặng đường, cậu ta đến chỗ Nhạn Lâm lúc mười một giờ, mời cô đi xem vải, còn đề nghị cô hôm nay có thể phá lệ, buổi trưa đến bệnh viện thăm, nói là chắc chắn buổi trưa anh viễn của cậu ta sẽ có thời gian gặp cô.
Nhạn Lâm nói được, sau đó đưa cho cậu ta một đĩa trứng sốt cà chua và một tô mì nước lớn, ra lệnh cho cậu ta ăn hết, còn gợi ý trộn thức ăn với mì lại với nhau sẽ ăn ngon hơn.
Lôi Tử rất vui mừng.
Nhạn Lâm chưa ăn, cô vừa quay lại thời đại mà rất nhiều đồ ăn vặt sau này đã trở thành cảm xúc của cô, cộng thêm ở nhà cô còn có mấy hộp bánh quy, bỏng mật, bánh rán ngọt, quẩy đường với trái cây đóng lon. Lúc rảnh cô sẽ ăn lót dạ nên đến giờ ăn cô không thấy đói chút nào. Dù sao cô vẫn còn trẻ, có đau dạ dày cũng qua nhanh thôi.
Tất nhiên, đây là một thói quen xấu, cô chỉ buông thả bản thân vài ngày, nếu không thân hình mảnh mai của Thu Nhạn Lâm chắc chắn sẽ phát phì.
Đến bệnh viện, Lôi Tử tự giác đứng ở ngoài cửa.
Ngoại trừ trứng sốt cà chua, còn có một đĩa đậu xào thịt heo, cháo kê đựng trong cốc thủy nhỏ, cùng hai chiếc bánh bao ngàn lớp, lúc Nhạn Lâm giúp anh bày ra, có hơi xấu hổ: “Bánh bao là em mua trên đường đi, nếu không thì anh ăn không no mất.”
Lục Tu Viễn cười nói: “Cũng may là mua được, không thì lại phải kêu Lôi Tử đến căng tin mua rồi.”
Nhạn Lâm cười đến mức lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
Lục Tu Viễn nhìn cô thật sâu, nụ cười trong mắt càng đậm.
Lúc đầu, về chuyện kết hôn, anh chỉ là chấp nhận theo sự sắp xếp của gia đình, miễn là đơn đăng ký kết hôn được chấp thuận là được.
Anh vốn không có cơ hội làm quen với cô gái nào cả. Kể từ khi anh vừa tròn hai mươi lăm tuổi vào năm ngoái, anh đã trở thành thanh niên lớn tuổi chưa vợ trong miệng cha mẹ, cũng trở thành nỗi lo lắng trong lòng họ. Mỗi lần có cơ hội đến thăm anh, người mẹ cứng rắn đều không tự chủ được mà nhìn anh rơi nước mắt.
Anh có thể làm gì khác?
Cả hai kết thân bằng cách xem ảnh của nhau và thông qua hai bức thư.
Lúc đầu, Lục Tu Viễn tin chắc rằng cha mẹ anh nhìn người qua vẻ bề ngoài, muốn anh cưới một chiếc bình hoa về nhà. Đến giữa chừng, anh đánh giá tính cách của Nhạn Lâm quá đơn thuần, nhưng đơn thuần cũng không có gì không tốt. Kết hôn rồi sẽ luôn nghe theo sự chỉ bảo của cha mẹ, rèn luyện mấy năm sẽ trưởng thành.