Năm 1984, khi Trung thu gần đến, ánh hoàng hôn buông xuống, gió chiều xào xạc.
Lục Bác Sơn xách theo túi lớn túi nhỏ, chậm rãi đi đến khu tập thể công nhân viên được xây chưa đầy hai năm.
Lâm Uyển cúi đầu đi sang một bên, lấy khăn tay lau khóe mắt, thấp giọng hỏi: “Việc Tu Viễn chuyển viện là chủ ý của anh thật sao?”
"Chẳng lẽ lại là giả à? Vào giai đoạn hồi phục rồi thì ở đâu cũng như nhau." Lục Bác Sơn dịu dàng nói: "Em cứ chạy qua chạy lại, ăn không ngon, ngủ không yên. con trai đau lòng em."
Nước mắt Lâm Uyển lại rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, để Nhạn Lâm nhìn thấy, không phải con bé sẽ càng khó chịu hơn sao?”
"Rốt cuộc là khó chịu hay là đang có suy nghĩ gì khác, ai có thể nói chắc được?" Lâm Uyển đã ngừng khóc, nhưng lại cảm thấy bực bội: "Lúc trước Tu Viễn ở bệnh viện thành phố lâu như vậy, cũng không thấy nó đến thăm lần nào. Lúc nghe bảo là nó là giận đến mức không xuống được giường, em còn tưởng là thật. Nhưng hiện tại Tu Viễn đã về hai ngày rồi, vậy mà nó vẫn không xuất hiện, thế là thế nào?”
"Vậy nên mới phải đi gặp con bé, hỏi cho rõ ràng."
“Nhưng nếu con bé thực sự muốn ly hôn…” Lâm Uyển đứng trong gió, tim như bị dao cắt: “Tu Viễn biết phải làm sao? Đây chẳng phải là họa vô đơn chí sao?”
"Tu Viễn có thể chịu đựng được!" Lục Bác Sơn tăng nhanh cước bộ.
Không còn cách nào khác, mọi chuyện xảy ra trùng hợp như vậy. Vào mùa xuân, khi Thu Nhạn Lâm vừa tròn 20 tuổi, bọn họ đã thúc giục Tu Viễn xin nghỉ phép để quay về kết hôn. Ngay sau khi nhận được giấy chứng nhận, Tu Viễn đã bị gọi gấp về bộ đội. Sau đó nữa thì bị thương nặng, tình hình không mấy lạc quan.
Về phần Thu Nhạn Lâm, vợ chồng Lục Bác Sơn luôn có ấn tượng về cô là người trong sáng và đáng yêu, dịu dàng yếu đuối, tính cách đơn thuần. Bọn họ còn có giao tình nhiều năm với cha mẹ quá cố của cô. Ngay từ lúc đầu, khi muốn tìm bạn đời cho con trai mình, Thu Nhạn Lâm là người đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến.
Nhưng biểu hiện gần đây của cô...
Lục Bác Sơn là một người cha, sao ông có thể không thương con trai mình? Sao ông có thể không lo sẽ làm con trai tức giận?
Nhưng bây giờ, ông thực sự cảm thấy cuộc hôn nhân này không cần thiết. Con trai ông mạnh mẽ cường tráng, không ai có thể coi thường hay ghét bỏ nó.
Cảm xúc của Lâm Uyển thăng trầm suốt dọc đường. Khi đứng trước cửa nhà Thu Nhạn Lâm, bà đã hoàn toàn ổn định lại tinh thần và lấy lại được sự bình tĩnh thường ngày.
Bà giơ tay lên gõ cửa.
Người mở cửa là Tống Đa Đa, bạn tốt của Thu Nhạn Lâm, vẻ ngoài của cô ta đoan trang và trong sáng, khiến người lớn tuổi vừa nhìn liền cảm thấy cô ta giống như một người vợ hiền.
“Là chú dì sao, mời vào.” Tống Đa Đa cúi đầu, tỏ vẻ tội lỗi, sau đó vội vàng giải thích: “Hai ngày nay tâm trạng của Nhạn Lâm không tốt, sắc mặt rất kém, cũng chẳng nói chẳng rằng gì, giống như đang mộng du, cậu ấy vừa mới ngủ thôi.”
"Chúng tôi đến thăm nó." Lục Bác Sơn và Lâm Uyển đồng thanh nói, sau đó bước vào, đặt đồ và ngồi xuống chiếc ghế sofa có tay vịn bằng gỗ trong phòng khách.
Tống Đa Đa nhanh chóng pha trà cho hai người rồi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh bàn trà: “Nhạn Lâm vẫn còn trẻ, không biết làm thế nào để đương đầu với mọi chuyện. Mấy năm trước, khi cha mẹ cậu ấy lần lượt qua đời, suýt chút nữa cậu ấy đã không chống đỡ nổi. Bây giờ anh Lục lại xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy có quá nhiều điều phải suy nghĩ, những kìm nén trong lòng bộc phát.”
Lục Bác Sơn khẽ cau mày nhìn cô ta, đây là lời giải thích gì? Suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ nhiều đến nơi nào rồi? Đến nỗi không đi thăm người chồng hợp pháp của mình được một lần?
Lúc này, Lâm Uyển là người rất giỏi che giấu cảm xúc và sự tức giận của mình trước mặt người khác, bà mỉm cười bình tĩnh, nói: “Mọi người đều như nhau, khi gặp chuyện sẽ khó tránh rơi vào vòng bế tắc, suy nghĩ mù quáng về cái gì có ích, cái gì vô ích.”
“Trước đây chúng tôi thực sự không để tâm nhiều đến Nhạn Lâm, bây giờ có chút thời gian rảnh mới đến thăm con bé được. Dù thế nào đi nữa, con bé cũng là con gái của bạn chúng tôi, chăm sóc và quan tâm con bé cũng là trách nhiệm của chúng tôi."
"Nhạn Lâm thật sự mới ngủ không lâu, cháu đi gọi cậu ấy dậy nhé?" Vẻ mặt Tống Đa Đa rất chân thành, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích.
"Không cần đâu." Lâm Uyển xua tay: "Chúng tôi sẽ chờ."
Tống Đa Đa tỏ vẻ có lỗi, tiếp tục hỏi: "Anh Lục thế nào rồi ạ? Đã ổn hơn chút nào chưa?"
"Phải mất một thời gian để hồi phục."
"Hôm nào cháu sẽ đi thăm anh ấy." Tống Đa Đa khựng lại, sau đó mỉm cười: "Nói ra thì, cháu và chú dì cũng coi như là thân thiết, nhưng cháu chưa bao giờ gặp anh Lục, nghĩ tới cũng thấy thật thú vị."
Lục Bác Sơn tiếp lời, thờ ơ nói: "Còn phải nói, chuyện kỳ lạ lúc nào cũng có, ai cũng như nhau, phải cố gắng làm quen thôi."
Lâm Uyển biết chồng mình lại bắt đầu nóng nảy, đành phải đổi chủ đề, bà nhìn quanh phòng: “Để mà nói thì bố cục của ngôi nhà này thực sự không tồi. Kiểu nhà hai phòng ở Thượng Hải cũng như thế này sao? Diện tích chắc lớn hơn nhiều.”