Chương 37

Lúc này bà Tô cũng rất tức giận, chẳng trách bà ta luôn cảm thấy số lượng đồ ăn mà mình giấu luôn thiếu một phần.

“Lưu Xuân Hoa, cô thật sự đã ăn vụng đồ ăn của nhà chúng ta sao? Sao cô lại làm những chuyện lén lút như thế?”

Lưu Xuân Hoa mặt đã đỏ như gan heo: “Mẹ, mẹ nghe con nói, sự việc không phải như vậy!”

Bà Tô căn bản là không nghe Lưu Xuân Hoa giải thích, trong lòng bà ta đã nhận định đồ ăn mà mình cất giấu đã bị Lưu Xuân Hoa ăn vụng.

Bà ta nổi trận lôi đình, làm gì có bộ dáng “Suy yếu” nằm trên mặt đất vừa rồi.

“Được lắm Lưu Xuân Hoa, xem hôm nay bà đây có đánh chết cô không!”

Tô Hòa Nịnh nhìn hai người này chó cắn chó, cảm thấy buồn cười: “Thật là một kỳ tích y học, vừa rồi còn nằm trên mặt đất không dậy nổi, bây giờ đã tung tăng nhảy nhót.”

Các thôn dân nghe thấy cũng không nhịn được cười. Lúc này hiện trường rất hỗn loạn.

“Xem ra dù đã lớn tuổi như vậy nhưng tóc của bà Tô vẫn đen bóng, có lẽ là do ăn cháo mè đen nên vậy.”

“Đúng vậy, không ngờ bà Tô đã lớn tuổi nhưng lại rất biết cách bảo dưỡng bản thân!”

Tô Hòa Nịnh nhìn cục diện rối rắm trước mặt, trực tiếp cầm lấy đồ vật, đi ra khỏi sân, đóng cửa lại.

“Phanh ——” một tiếng.

Bà Tô và Lưu Xuân Hoa đã bị Tô Hòa Nịnh vô tình ném ra ngoài cửa sân.

Tô Hòa Nịnh thậm chí còn không để lại lá rau nào cho hai người đàn bà đanh đá kia, cô cẩn thận nhặt lên, đây chính là măng tây mà cô đã trồng trong không gian của mình.

Cho dù cô có cho con chó đen lớn trong thôn ăn cũng vẫn hơn là cho hai người này ăn!

Chó đen lớn tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ an toàn trong thôn, còn hai người này hoàn toàn là một máy sản xuất phân!

Lúc này trên mặt Lưu Xuân Hoa đã ăn hai cái tát tay thật mạnh, thoạt nhìn rất đỏ.

Bà ta tức giận nhìn theo phương hướng mà Tô Hòa Nịnh rời đi, trong lòng nghẹn khuất không thôi.

Tô Hòa Nịnh, con nha đầu thúi này không ngờ cuối cùng lại chơi bà ta một vố. Chuyện này bà ta nhất định sẽ không bỏ qua.!

***

Ở phía sau núi.

Tạ Niên Cảnh đang nỗ lực cày ruộng, bởi vì thời tiết quá nóng, nên anh đã cởϊ áσ ra để trần mà làm việc.

“Niên Cảnh, anh xem anh này, chảy nhiều mồ hôi như vậy, thật sự không biết tự chăm sóc bản thân.”

Tô Hòa Nịnh lấy ra một chiếc khăn tay nghiêm túc lau mồ hôi cho Tạ Niên Cảnh.

Tạ Niên Cảnh chỉ cảm thấy một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, đó là mùi hương trên người của Tô Hòa Nịnh.

Điều này làm cho Tạ Niên Cảnh, một người luôn không hiểu phong tình lập tức có chút tay chân luống cuống.

“Niên Cảnh, em đem nước đến rồi, anh mau uống đi.”

Bàn tay to lớn thon dài của Tạ Niên Cảnh nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Tô Hòa Nịnh, sau đó nhận lấy ly nước.

Tô Hòa Nịnh chờ Tạ Niên Cảnh uống nước xong, mới mở miệng nói: “Hôm nay nắng gắt quá, anh cũng đừng tiếp tục ở ngoài ruộng, đi theo em một chuyến đi”

Lúc này Tạ Niên Cảnh lại cầm lấy giấy bút, viết nói:【 được, em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em. 】

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy dòng chữ này, lập tức liền nở nụ cười.

“Nếu bà nội nhìn thấy chân của anh đã hoàn toàn khôi phục, chắc chắn sẽ rất vui.”

Tạ Niên Cảnh lúc này lộ ra biểu tình nghi hoặc, bà nội, là bà Tô sao?

“Em nói "bà nội" đây là bà ngoại, dù sao bà ngoại cũng là người sinh ra mẹ em, sau này em định sẽ gọi như vậy, gọi là bà ngoại có hơi xa lạ, gọi bà nội có vẻ thân thiết hơn!”

Kỳ thật Tạ Niên Cảnh đã gặp qua bà nội của Tô Hòa Nịnh trong lần kết hôn của bọn họ. Trong ấn tượng của anh, bà là người rất hiền lành và yêu thương Tô Hòa Nịnh.

Cho nên, điều này khiến cho Tạ Niên Cảnh có chút khẩn trương, không biết bà nội Hứa có chấp nhận anh hay không.

【 lần sau nếu muốn đi gặp bà nội Hứa, hãy nói trước với anh, anh cũng muốn chuẩn bị lễ vật, không thể đến đó tay không. 】

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy dòng chữ này, lập tức liền có chút cảm động.

“Niên Cảnh, anh quá ngốc, sổ tiết kiệm và tiền của anh đều cho em, em mua chính là anh mua, chúng ta là người một nhà.”

Nói xong, Tô Hòa Nịnh lấy ra mấy túi vải màu xám, sau đó lắc lắc trước mắt Tạ Niên Cảnh.

“Anh xem, em đã mua cho bà nội không ít đồ đâu.”

Tạ Niên Cảnh nhìn vào những túi vải màu xám trước mắt, bên trong có rau dưa và thịt, trong lòng lại càng khẩn trương hơn.

Càng khẩn trương, trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Niên Cảnh càng không có biểu hiện gì, kết hợp với ngũ quan cương nghị của anh lại càng khiến anh trở nên hung dữ hơn.

Nhưng kỳ thật trong lòng Tô Hòa Nịnh hiểu rõ, Tạ Niên Cảnh là người rất dịu dàng, anh như vậy hoàn toàn là do khẩn trương.

Dù sao lập tức phải đi gặp bà nội, trong lòng anh nhất định có chút lo lắng.

“Niên Cảnh, anh cười một cái đi, khi anh cười lên thật sự là đẹp trai nhất thôn! Thật đó!”

Tạ Niên Cảnh nhìn Tô Hòa Nịnh đang tươi cười rạng rỡ, không biết vì sao, cảm giác khẩn trương trong lòng đột nhiên biến mất không dấu vết.

“Ngày thường anh có thể xụ mặt, miễn cho các cô gái khác quan tâm đến anh, nhưng ở trước mặt bà nội thì không cần. Dù sao thì bà nội đối xử với em rất tốt, là người thân mà em quan tâm nhất trên thế giới này.”

Nghe Tô Hòa Nịnh nói những lời này, Tạ Niên Cảnh sửng sốt.

Anh không ngờ rằng Tô Hòa Nịnh thật sự có thể hiểu được anh, trước kia mọi người trong nhà máy đều không hiểu anh, nói anh quá nghiêm khắc, khó gần. Nhưng thật ra, anh cũng không phải là loại người như vậy.

Tạ Niên Cảnh nghĩ đến cái gì, lại cầm lấy giấy bút, thẳng thắn thừa nhận trước mặt vợ mình.

【anh rất khẩn trương, anh sẽ chú ý.】

【 hơn nữa, anh cũng không phải là người đẹp trai nhất thôn, mọi người đều nói Tống Ngọc Trạch đẹp trai. 】

Loại tâm lý tự ti này vẫn luôn ám ảnh Tạ Niên Cảnh.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh tuy bề ngoài hung hãn như vậy nhưng tội tâm lại rất mềm mại đáng yêu. Cô lập tức liền có một loại cảm giác rung động trong lòng.

Tạ Niên Cảnh phát hiện Tô Hòa Nịnh không biết từ lúc nào đã ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng lay động.

“Niên Cảnh, anh đừng không vui, hiện tại anh là người đàn ông của em, anh ở trong lòng em chính là người đẹp trai nhất, tốt nhất, đừng không vui nữa nha ~”

Tô Hòa Nịnh làm nũng như vậy, Tạ Niên Cảnh nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô, hơn nữa đôi môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở, như đang câu mất linh hồn của anh.

Tạ Niên Cảnh không còn muốn nghe Tô Hòa Nịnh nói nữa, giờ phút này anh chỉ muốn hung hăng hôn lấy cô gái nhỏ ở trước mặt.

Đôi bàn tay mang theo nhiệt độ nóng hổi của anh giữ chặt Tô Hòa Nịnh ở trước mặt. Như là bị mê hoặc, Tạ Niên Cảnh cuối đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ này.

Tô Hòa Nịnh không nghĩ tới Tạ Niên Cảnh sẽ hôn cô vào lúc này, lập tức có chút trở tay không kịp, nhưng ở đây thật sự rất dễ bị nhìn thấy.

Tô Hòa Nịnh bị hôn đến cả người vô lực, cô nhẹ nhàng thở dốc một tiếng: “Niên Cảnh…… Chúng ta qua bên kia đi……”

Cô đỏ mặt, kéo Tạ Niên Cảnh vào rừng cây nhỏ ở bên cạnh.

Sau khi vào rừng cây nhỏ, Tô Hòa Nịnh lập tức bổ nhào vào trong lòng Tạ Niên Cảnh. Sau đó nhón chân chủ động mở môi đỏ ra, đón nhận nụ hôn sâu nhiệt tình của người đàn ông.

Nụ hôn nồng nhiệt và triền miên làm cả hai đắm chìm trong sự tốt đẹp này.

“Ừm……”

Tô Hòa Thức vô thức rêи ɾỉ, tựa như một quả bom nổ sâu làm bùng cháy ngọn lửa trên người Tạ Niên Cảnh.

Nhưng mà, rừng cây nhỏ trên núi lại không phải chỗ tốt. Hơn nữa bọn họ còn muốn đi gặp bà nội Hứa, thời cơ không thích hợp.

Cho nên, Tạ Niên Cảnh đành phải nổ lực kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể của mình, kết thúc một nụ hôn sâu.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh đang đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Niên Cảnh, còn mấy ngày nữa, cái kia của em sẽ hết......”

Tạ Niên Cảnh nghe được lời này, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hầu kết nhanh chóng lăn lộn một chút.

Ngọn lửa trong mắt anh như muốn nuốt chửng Tô Hòa Nịnh vào bụng, tràn ngập sự chiếm hữu và tình yêu.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy ánh mắt như sói của Tạ Niên Cảnh, cô mềm nhũn trong lòng anh, trọng lượng cả người đều treo trên người anh.

Lúc này Tạ Niên Cảnh gắt gao ôm Tô Hòa Nịnh cực kỳ quyến rũ vào trong lòng, hồi lâu cũng không chịu buông tay.

“Niên Cảnh, chúng ta tới chỗ của bà nội đi, thời gian không còn sớm nữa.”

Nhưng mà, Tô Hòa Nịnh quyến rũ như vậy thật giống như một tiểu yêu tinh câu hồn, làm cho Tạ Niên Cảnh tâm thần nhộn nhạo, không biết mình đang ở nơi nào.

Tuy nhiên, trong lúc Tô Hòa Nịnh bọn họ đang thân mật lại bị hai ánh mắt không thiện ý nhìn thấy rõ ràng!