Chương 26: Bắt đầu hoài nghi thân phận của cô

“Cái gì? Cô nói cô tìm được rồi?” Trong mắt giáo viên tràn ngập sự không thể tin nổi, “Chẳng lẽ còn có thứ gì thuyết phục hơn giấy gói kẹo sao?”

Tô Hòa Nịnh cầm lấy cái ly của Lý Nhị Mao: “Ở chỗ này.”

Đôi mắt của Lý Nhị Mao đều trừng lớn, hiển nhiên là không nghĩ tới, mình rõ ràng là không lộ ra điều gì, sao người này lại một giây liền đoán được. Vẻ mặt của nó nhất thời giống như đang gặp quỷ vậy.

Giáo viên lộ ra ánh mắt hoang đường, cảm thấy Tô Hòa Nịnh thật thái quá.

Đỗ Bạch Vi cười: “Ý của cô là nói cậu bé đó không ăn kẹo mà đem nó ngâm ở trong nước? Ai sẽ làm như vậy a?”

Tô Hòa Nịnh nhìn về phía Lý Nhị Mao, người kia lập tức né tránh ánh mắt, cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Trần Nguyên Bảo mở nắp ly ra ngửi ngửi: “Chị họ, nước này hình như có vị ngọt nhưng không nghe được mùi.”

Trần Nguyệt Bạch gấp đến mức muốn vò đầu, sao viên kẹo này lại giấu kín như vậy? Các cô còn phải chứng minh?

Đỗ Bạch Vi dù thế nào cũng phải cùng Tô Hòa Nịnh tranh cãi: “Nhị Mao người ta không thể thêm đường trắng vào ly nước sao?”

Lý Nhị Mao giống như là bắt được rơm cứu mạng, giật mình một cái: “Đúng vậy, tôi không nói là vì sợ ba tôi mắng, tôi nghĩ hôm nay thời tiết nóng nên lén bỏ thêm đường trắng vào!”

Thấy Lý Nhị Mao một mực chắc chắn là đường trắng, Tô Hòa Nịnh lại hỏi nó một câu: “Cậu chắc chứ? Không có gạt người?”

Sự chột dạ cuối cùng của Lý Nhị Mao cũng tiêu tan khi nhìn thấy ba nó Lý Thiên Lỗi đang từ từ đi tới.

Lý Thiên Lỗi cho rằng Lý Nhị Mao ở bên ngoài nghịch ngợm cho nên mới lâu như vậy chưa về nhà, ông ta đi vào cổng trường liền rống Lý Nhị Mao: “Lại làm gì nữa? Bị giáo viên giữ lại lâu như vậy?”

Lý Nhị Mao vội vàng tiến lên ôm chân ba nó: “Ba! Trần Nguyên Bảo trộm đồ, giờ phụ huynh của cậu ta lại vu oan cho con!”

Lý Thiên Lỗi vốn dĩ muốn tức giận kết quả vừa thấy Tô Hòa Nịnh và dì nhỏ Trần Nguyệt Bạch, hai mắt ông ta liền sáng lên.

“Hai người chính là phụ huynh của Trần Nguyên Bảo sao?”

Tô Hòa Nịnh cảm thấy ông ta có hơi quen mắt, mặc dù Trần Nguyệt Bạch ở bên cạnh không xinh đẹp bằng Tô Hòa Nịnh nhưng cũng được xem là một tiểu mỹ nhân.

Đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh của hai người này ngay cả bộ quần áo cũ đơn giản cũng không che đậy được dáng người xinh đẹp.

Trần Nguyệt Bạch mới bị Lý Thiên Lỗi nhìn thoáng qua, cả người đều nổi da gà.

Cái gì cũng không nói, trực tiếp giơ chày cán bột lên!

Đôi mắt của Lý Thiên Lỗi đột nhiên biết nên nhìn chỗ nào, quy củ một chút.

Trần Nguyệt Bạch hừ lạnh một tiếng: “Nịnh Nịnh, đừng sợ, dì nhỏ bảo vệ con!”

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy bộ dáng cha mẹ bảo vệ con của dì nhỏ, cô quả thực dở khóc dở cười: “Được được”

Lý Nhị Mao lôi kéo ống quần ba nó, lúc này Lý Thiên Lỗi mới nhớ tới con của ông ta.

“Dù hai ngươi lớn lên xinh đẹp cũng không thể vu oan cho người khác như vậy chứ? Con trai của tôi là một đứa trẻ ngoan!”

Lý Nhị Mao làm ra một bộ dáng muốn khóc, liều mạng gật đầu.

Trần Nguyên Bảo tiểu khờ khạo này thiếu chút nữa đã tin, cậu bé gãi đầu: “Chẳng lẽ thật sự không phải là Lý Nhị Mao sao?”

Tô Hòa Nịnh lười nói chuyện cùng bọn họ cô thình lình hỏi giáo viên: “Trường cao trung bên kia hẳn là còn chưa tan học phải không?”

Giáo viên không biết cô muốn làm cái gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, buổi tối vẫn còn phải học.”

Tô Hòa Nịnh gật đầu: “Được, dù sao giáo viên hóa học cao trung có quen biết với ba tôi, tôi đi tìm người ta mượn một chút dung dịch bạc Amoni.”

Một đám người không có văn hóa sửng sốt.

Đỗ Bạch Vi, một học sinh dốt khoa học tự nhiên hoàn toàn không có phản ứng.

Lý Thiên Lỗi gãi gãi đầu: “Cô đang nói cái gì vậy? Nói cái gì có thể nghe hiểu đi?”

Trên gương mặt thanh tú của Trần Nguyệt Bạch hiện lên một tia khinh thường, sau đó, hạ giọng ——

“Nịnh Nịnh, dung dịch âm u là gì vậy?”

Tên ngốc Trần Nguyên Bảo còn theo một câu: “Nghe giống như để người xấu dùng.”

Tô Hòa Nịnh:…… Ai tới quản hai học sinh tiểu học “Sáu bảy 45” này đi!

Tống Ngọc Trạch, một sinh viên đại học nhất thời cũng không hiểu Tô Hòa Nịnh muốn làm gì: “Hòa Nịnh, cô dùng dung dịch bạc Amoni để làm gì?”

Anh ta còn tri kỷ mà giải thích cho mọi người một câu: “Đây là một loại dung dịch hóa học.”

Tống Ngọc Trạch cảm thấy phản ứng của mọi người ở đây đều hợp lý, duy nhất vợ của anh ta Đỗ Bạch Vi là một thanh niên trí thức lại khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao Đỗ Bạch Vi cũng là một thanh niên trí thức, sao ngay cả điều này mà cô ta cũng không biết?

Tống Ngọc Trạch nào biết rằng, thân phận thanh niên trí thức này của Đỗ Bạch Vi chính là phúc lợi mà cô ta tự thêm cho mình khi xuyên sách, người ta đều nói loại người này rất tốt nên cô ta muốn trở thành một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp.

Nhưng bản thân cô ta thoạt nhìn cũng rất bình thường, nhiều nhất được xem là thanh tú, Trần Nguyệt Bạch còn đẹp hơn cô ta nhiều.

Kinh ngạc nhất chính là Đỗ Bạch Vi là một học tra, khoa học tự nhiên hoàn toàn dốt, tất cả kiến thức đều trả lại cho các thầy cô.

Đỗ Bạch Vi hoài nghi Tô Hòa Nịnh đang khoe khoang vớ vẩn: “Vậy sao? Cô nói lời này là muốn hù dọa ai?”

Tô Hòa Nịnh cười: “Hù dọa cô, một kẻ mù chữ a.”

Đỗ Bạch Vi tức muốn hộc máu nói: “…… Tôi chính là thanh niên trí thức! Còn cô có trình độ học vấn thế nào, trong lòng tự hiểu!”

Nói xong, cô ta mới nhớ lại bản thân cần giữ hình tượng và thể diện, nên chỉ có thể chịu đựng tức giận.

Tô Hòa Nịnh lắc lắc cái ly của Lý Nhị Mao: “Là thế này, thành phần chủ yếu của kẹo khuấy là kẹo mạch nha, còn đường trắng là đường mía kết tinh, dùng phương pháp hóa học rất nhanh là có thể phân biệt được hai loại này.”

“Nếu Lý Nhị Mao trộm kẹo khuấy ngâm ở trong nước, chúng ta chỉ cần cho dung dịch bạc Amoni vào sau đó đun nóng, nếu có phản ứng gương bạc thì có thể chứng minh là maltose(kẹo mạch nha).”

Đỗ Bạch Vi nghe đến mơ hồ: “Phản ứng gương bạc? Có cái này sao?”

Cô ta hoàn toàn không nhớ trước đây mình đã học những gì, thậm chí còn nghi ngờ Tô Hòa Nịnh đang nói bậy.

Tống Ngọc Trạch vẻ mặt phức tạp mà nhìn Đỗ Bạch Vi và Tô Hòa Nịnh: “Có, nếu tôi không lầm thì maltose(kẹo mạch nha) phản ứng với hợp chất bạc, cuối cùng sẽ tạo thành lớp bạc kết dính vào mép ống nghiệm, tạo ra một bề mặt sáng bóng giống như gương."

Lý Thiên Lỗi thấy Tống Ngọc Trạch, sinh viên đại học trong thôn cũng nói như vậy, ông ta kích động nói: “Nhị Mao! Mày có chắc là không trộm đồ của người ta không?”

Lý Nhị Mao lúc này đã hoảng sợ, nhìn thấy Tô Hòa Nịnh thật sự muốn cầm ly nước của nó đi tìm giáo viên hóa học trường cao trung.

Nó lập tức nóng đầu, lao tới giật lấy: “Trả lại cho tôi! Dựa vào cái gì lấy ly nước của tôi!”

Lý Nhị Mao vội vàng cướp lại muốn uống hết nước ngay lập tức.

Tô Hòa Nịnh lạnh nhạt nói: “Cho dù uống hết cũng sẽ còn lại các thành phần.”

Lý Nhị Mao đột nhiên suy sụp, nó gào khóc nói: “Ba! Không phải là con bỏ nó vào ly! Là có người khác bỏ vào trong đó, con bị oan!”

Đến lúc này, không riêng gì Trần Nguyên Bảo mà những đứa trẻ khác cũng đã hiểu ra.

Trần Nguyên Bảo chỉ vào Lý Nhị Mao, hận không thể đánh một trận: “Lý Nhị Mao! Cậu điên à! Rõ ràng là cậu làm! Cậu còn dám nói tôi là ăn trộm!”

Trần Nguyên Bảo tức giận, hận không thể trực tiếp lấy cục đá ném vào đầu tên trộm này.

Tô Hòa Nịnh bình tĩnh mà kéo Trần Nguyên Bảo lại.

Hiện tại Trần Nguyên Bảo rất bội phục chị họ của mình.

Cậu bé giơ ngón tay cái lên tán dương: “Chị họ! Chị chính là người lợi hại nhất trên toàn thế giới! Thanh niên trí thức cũng không biết, chị đều biết! Chị họ không đọc đại học thật đáng tiếc!”

Đỗ Bạch Vi bị ngược đến thương tích đầy mình, liền nghe Tô Hòa Nịnh nói: “Đây là kiến thức hóa học cao trung.”

Trần Nguyên Bảo và Trần Nguyệt Bạch càng bội phục nàng. Hai người này vốn dĩ đều là người nhà họ Trần, lớn lên lại giống nhau nên đều ngốc nghếch như vậy..

Đỗ Bạch Vi lập tức có ý nghĩ muốn nhảy lầu, cô ta cảm thấy ánh mắt của A Trạch nhìn cô ta rất kỳ quái.

Cô ta thật cẩn thận mà lôi kéo cánh tay của Tống Ngọc Trạch: “A Trạch, anh sao vậy?”

Tống Ngọc Trạch bỗng nhiên cảm thấy thật xấu hổ, anh ta là một sinh viên còn không hiểu biết bằng Tô Hòa Nịnh.

Rốt cuộc lúc trước anh ta lấy đâu ra tự tin và khinh thường trình độ học vấn của Tô Hòa Nịnh và lựa chọn Đỗ Bạch Vi, một thanh niên trí thức mà ngay cả phản ứng gương bạc cũng chưa nghe qua.

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, bất động thanh sắc mà đẩy tay cô ta ra: “Không có gì, cách xa tôi và tiểu Mỹ một chút, bệnh thủy đậu của cô còn chưa có khỏi đâu.”

Nụ cười xinh đẹp của Đỗ Bạch Vi lập tức cứng đờ, sao cô ta có thể quên được khuôn mặt mình đang đầy bệnh đậu mùa?! Cô ta đã chủ động dựa sát vào vậy mà người đàn ông này lại còn ghét bỏ cô ta.

Đỗ Bạch Vi càng nghĩ càng hèn nhát, chờ gương mặt như hoa như ngọc của cô ta lành lại, cô ta sẽ không cần phải chịu đựng đối xử như vậy nữa.

Tống Ngọc Trạch nhìn thấy bộ dáng không hề có khí chất của Đỗ Bạch Vi không khác gì mấy thôn phụ trong thôn Bạch Mã.

Lời nói của anh ta nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra được, anh ta thật sự rất muốn hỏi cô ta: Rốt cuộc coi ta là thanh niên trí thức hay là Tô Hòa Nịnh là thanh niên trí thức? Tại sao một thanh niên trí thức lại không có học thức bằng Tô Hòa Nịnh?