Chương 22: Bảo vệ truyền thừa văn hóa di sản phi vật thể

Trần Nguyệt Bạch bất ngờ bị cháu gái hỏi: “Anh ấy nói là mang đồ đến cho thanh niên trí thức Trương, dì cũng không hỏi nhiều.”

“Dù sao anh ấy bị lây bệnh rất đáng thương, hôm nay lúc dì đi tìm anh ấy, thấy cả người anh ấy đều không khỏe.”

Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi đều không biết nói gì.

Khó trách bà Hứa lại tức giận thành như vậy, một cô con gái xinh đẹp lại đem mặt nóng dán mông lạnh!

Tô Hòa Nịnh không biết phải giải thích thế nào với người dì đang yêu đương mù quáng của mình.

Đối với những người phụ nữ quá dễ dàng có được hoặc là tự mình tìm đến, bẩm sinh đàn ông thường có một loại suy nghĩ đó là cảm thấy những người phụ nữ này quá hèn hạ, loại đàn ông này luôn chỉ thích những gì mà họ không chiếm được.

Tô Hòa Nịnh tạm thời chưa biết nhiều về Diêu Quang Huy, cũng không thể dễ dàng đưa ra phán đoán.

“Vậy dì có bao giờ nghĩ tới chưa? Dì muốn cùng anh ta kết hôn, anh ta đồng ý không?” Tô Hòa Nịnh như là đang lo lắng cho con gái của mình, “Không lẽ nói một hồi lâu là do dì nhất thời ấm đầu.”

Trần Nguyệt Bạch phất phất tay: “Này! Dì nhỏ của con đương nhiên biết yêu đương như thế nào, có gì mà không biết chứ?”

“Quang Huy nhà dì ngay từ đầu không chấp nhận dì là bởi vì lo lắng mình sẽ không ở lại đây lâu, đến khi quay về thì chúng ta không có cơ hội gặp lại.”

Tô Hòa Nịnh nhíu mày: “Cho nên nói, ngay từ đầu anh ta đã muốn về trong thành cho nên từ chối dì, bây giờ lại đột nhiên muốn ở lại thôn Bạch Mã?”

Trần Nguyệt Bạch gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nguyện ý vì dì mà ở lại.”

Bà Hứa ở một bên uống một ngụm trà, miễn cho mình bị đứa con gái trời đánh này làm tức chết.

Trần Tương Nghi đi đến bên cạnh bà Hứa, vỗ nhẹ lưng bà giúp bà thuận khí

“Mẹ, con gả ra ngoài có chỗ nào không tốt?” Đôi mắt linh động của Trần Nguyệt Bạch xoay chuyển, “Quang Huy ở thôn Thiển Thủy có nhà riêng, không phải mẹ luôn cảm thấy con luôn gây rắc rối! Gả con ra ngoài lập tức giống như bát nước đổ đi....”

Bà Hứa cười: “Chỗ nào giống với bát nước đổ đi, đây rõ ràng là băng gạc chùi đít.”

Trần Nguyệt Bạch sửng sốt: “Là ý gì?”

Cô thật sự là nghe không hiểu, nhìn Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi xin giúp đỡ.

Trần Tương Nghi ho khan một tiếng: “Lộ ( lậu ) một tay.”

Trần Nguyệt Bạch vẫn nghe không hiểu, liền nghe Tô Hòa Nịnh nói: “Ý chính là, trên tay dì có phân, dù lau cũng không sạch được.”

Vừa nói xong, những người thành thật như Trần Tương Nghi và Trần Nguyệt Bạch đều ngây ngẩn cả người.

Bà Hứa vỗ nhẹ cái bàn cười ra tiếng: “Nịnh Nịnh, chỉ có con là hiểu ý bà ngoại.”

Tô Hòa Nịnh thấy bà ngoại vẫy vẫy tay với cô, cô cười đi tới liền bị bà ngoại Hứa ôm lấy.

“Ai da, Nịnh Nịnh bảo bối của bà ngoại, trên eo nhỏ rốt cuộc cũng có ít thịt rồi, ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá.”

Trần Nguyệt Bạch ở một bên biến thành một con gà chua, nhỏ giọng nói với Trần Tương Nghi: “Chị, chị nói xem có phải mẹ của chúng ta thích những cô bé xinh đẹp hay không? Nịnh Nịnh là người đẹp nhất nhà chúng ta, từ nhỏ mẹ đã thiên vị con bé!”

Trần Tương Nghi bất đắc dĩ: “Nguyệt Nguyệt, em suy nghĩ kỹ đi, mẹ bất công khi nào, rõ ràng là do em quá nghịch ngợm.”

Bà Hứa tức giận liếc nhìn Trần Nguyệt Bạch một cái, lại dặn dò Tô Hòa Nịnh vài câu.

Bà đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: “Nịnh Nịnh, từ nảy đến giờ con còn chưa gọi bà một tiếng bà ngoại đâu.”

Tô Hòa Nịnh đúng lúc muốn nói: “Từ hôm nay trở đi, con liền gọi ngài là bà nội, ngài là người sinh ra mẹ con, dựa vào đâu muốn con gọi hai người Tô gia kia là bà nội, kêu ngài còn phải thêm từ "ngoại" xa lạ?”

Đôi mắt của bà Hứa cong thành hình trăng non, cho dù quanh mắt toàn là nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái thời trẻ của bà.

Trần Nguyệt Bạch nghe cảm thấy có đạo lý: “Đúng như vậy, chúng ta đây mới là thân nhất, thêm từ ‘ ngoại ’ thật xa lạ!”

Bà Hứa không để ý đến cô, hỏi Tô Hòa Nịnh: “Thật sự đã phân gia với bọn họ à? Bà cho rằng các con chỉ đùa thôi.”

“Thật sự đã phân gia, con không phải là người nhà của bọn họ.” Tô Hòa Nịnh dán mặt vào mặt bà Hứa, làm nũng nói: “Con thích bà nội của con, bà Hứa Thanh Như của chúng ta là một người phụ nữ tốt nhất và vĩ đại nhất trên thế giới!”

Bà Hứa vui vẻ không khép được miệng, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi bị Trần Nguyệt Bạch chọc giận.

Trần Nguyệt Bạch bĩu môi, giơ ngón tay cái lên với Trần Tương Nghi: “Con gái của chị, là cái này!”

Trần Tương Nghi làm lơ Trần Nguyệt Bạch miệng đầy mùi dấm, gật đầu: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem là con gái của ai.”

Trần Nguyệt Bạch, đã chết.

Chờ Tô Hòa Nịnh dỗ bà Hứa xong, hai người đem rau củ và thịt mang từ nhà đến đặt trong phòng bếp.

Đương nhiên, măng tây xanh biếc kia là Tô Hòa Nịnh mang ra từ trong không gian.

Hôm nay tới quá vội, chưa kịp mang theo chút nước linh tuyền đến cho bà Hứa, Tô Hòa Nịnh âm thầm nhắc nhở chính mình, lần sau đừng quên.

Tô Hòa Nịnh nhớ rõ đời trước, sau khi mẹ cô mất tích, bà Hứa không kể ngày đêm mà làm hoa lụa, sau đó do mệt nhọc cùng bi thương quá độ, thị lực bị suy giảm, sức khỏe cũng ngày càng sa sút.

Khi Tô Hòa Nịnh đi ra, còn không quên nói với bà Hứa: “Bà nội, tiền mà ba con mỗi tháng gửi về đủ dùng rồi, mẹ con cho bà sinh hoạt phí, bà vẫn là lấy ra dùng đi, đừng để dành nữa.”

“Còn nữa, con biết bà là một thợ thủ công, nhưng đừng làm việc quá sức, làm cho mắt của bà mệt mỏi.”

Bà Hứa và bà Tô là hai người hoàn toàn không giống nhau.

Bà Hứa sợ con cái tốn tiền, tiền mà Trần Tương Nghi cho bà, bà đều cất giữ lại. Mấu chốt là bà cũng không có gì cần dùng đến tiền, chờ đến một ngày nào đó Tô Hòa Nịnh cần bà sẽ lấy ra.

Bà Hứa vội vàng cười gật đầu: “Được, được, bà nội biết rồi.” Mỗi khi xưng là "bà nội", trong lòng bà vẫn cảm thấy rất hạnh phúc

Bảo bối Nịnh Nịnh không xem bà là người ngoài.

Trần Nguyệt Bạch cũng đi theo nói một câu: “Mẹ, nếu sau này con có con, con cũng sẽ để nó gọi mẹ là bà nội.”

Bà Hứa mắt trợn trắng: “Hiện tại khuỷu tay đã hướng ra ngoài, con còn có thể giống với Nịnh Nịnh sao?”

Trần Nguyệt Bạch đem bà Hứa đẩy đến trước bàn làm việc của mình: “Mẹ, mẹ vẫn là tiếp tục làm hoa lụa của mình đi.”

Cô cũng không biết mẹ cô kiên trì làm cái này có ích lợi gì, đóa hoa lụa mà bà đã làm gần đây chính là quà cưới của Tô Hòa Nịnh, con bé đã đeo vào ngày cưới của mình.

Đẹp thì đẹp, nhưng không dễ bán!

Trần Nguyệt Bạch mơ hồ nhớ tới bà Hứa đã từng nói đây là nghề truyền thống của tổ tiên truyền lại, hoa lụa thủ công, nếu bà không làm thì sau này sẽ thất truyền, thật sự sẽ không còn nữa.

Vì vậy, cho dù ở niên đại này nhu cầu về hoa lụa thủ công không nhiều, nhưng bà Hứa vẫn sẽ tỉ mỉ làm và chờ đợi chủ nhân của những cây trâm hoa lụa.

Tô Hòa Nịnh thật sâu mà nhìn bà Hứa, Trần Tương Nghi hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Tô Hòa Nịnh lắc đầu, ở đời sau, người như bà Hứa được xưng là “Thợ thủ công kế thừa di sản văn hóa phi vật thể.”.

Sự kiên trì của bà được ca ngợi là “Tinh thần thợ thủ công”.

Chính vì sự xem nhẹ của người dân trong nước, ở đời sau, văn hóa phi vật thể độc nhất thuộc về quốc gia đã bị những kẻ trộm hèn hạ đoạt đi, còn mạnh mẽ “Đăng ký di sản thế giới”.

Tô Hòa Nịnh nở nụ cười: “Bà nội, nếu bà không đủ nguyên liệu thì cứ nói với con, khi lên trấn trên con có thể giúp bà mang về.”

Cô muốn xem, kiếp này, những tên trộm này làm thế nào để trộm đi!

Bà Hứa không ngờ Nịnh Nịnh của bà lại ủng hộ tay nghề của bà như vậy: “Được, được, cảm ơn Nịnh Nịnh.”

Lúc Tô Hòa Nịnh ra ngoài còn không quên xách theo Trần Nguyệt Bạch: “Dì nhỏ, dì lại đây, con muốn nói chuyện riêng với dì một chút.”

Trần Nguyệt Bạch không biết vì sao khi đối mặt với cháu gái mình, cô lại cảm thấy áp lực hơn khi đối mặt với chị mình!

Cô khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”

Tô Hòa Nịnh cười tủm tỉm, nhìn không ra là đang suy nghĩ gì: “Không phải là con sợ dì nhỏ bị ức hϊếp sao, lần sau khi đi gặp dượng nhỏ nhớ mang theo con đi cùng nha?”

“Con bảo đảm sẽ không có thành kiến, nếu dượng nhỏ thật sự là người tốt, con sẽ toàn lực ủng hộ hai người ở bên nhau, được không?”

Tô Hòa Nịnh liên tục gọi “dượng nhỏ”, đem Trần Nguyệt Bạch dỗ đến đầu váng mắt hoa.

Phảng phất giây tiếp theo, cháu gái sẽ trở thành thủ môn rình yêu của cô, có cháu gái cô ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng phá cửa!

Tô · tình yêu thủ môn · Hòa Nịnh:???

Sao cô lại có cảm giác ánh mắt của dì nhỏ nhìn mình có chút kỳ quái!

Sau một hồi lăn lộn, Trần Nguyệt Bạch đưa Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi ra cửa. Còn chưa nói lời tạm biệt liền nghe được tiếng khóc quen thuộc.

Khóc đến tê tâm liệt phế!