Chương 20: Giọng nói của Tạ Niên Cảnh chuyển biến tốt

Sáng sớm, Tô Hòa Nịnh cùng Tạ Niên Cảnh đi đến chỗ của bác sĩ Bành lấy thuốc.

Dọc theo đường đi, cô luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô có gì đó không đúng.

Tô Hòa Nịnh lập tức cúi đầu lôi kéo vạt áo của mình, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác hoa nhỏ do bà ngoại may.

Bà ngoại cô có bàn tay rất khéo léo, bà đã may rất nhiều quần áo cho mọi người trong nhà, tay nghề cắt vải sẽ quyết định quần áo may ra có đẹp hay không, những hàng xóm có quan hệ thân thiết cũng thường xuyên nhờ bà của Tô Hòa Nịnh giúp đỡ cắt vải.

Nếu ở đời sau, những kiểu dáng và hoa văn này đang được lưu hành trở lại.

“Kỳ quái, quần áo của em cũng không có chỗ nào là không ổn nha, tại sao mọi người lại nhìn em như vậy?”

Tô Hòa Nịnh nghi hoặc hỏi Tạ Niên Cảnh, anh cũng tỏ vẻ không biết.

Càng đến gần, Tô Hòa Nịnh mới nghe được nội dung nói chuyện phiếm của nhóm người này.

“Con gái của Tô lão tam thật lợi hại, ngày hôm qua con gái của lão Triệu thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc! Nịnh nha đầu xông lên liền đem bọn buôn người đánh ngã xuống đất! Sức lực mạnh như trâu!”

Tô Hòa Nịnh: “……”

“Tôi cũng nghe nói, nghe nói là Nịnh nha đầu học một loại quyền pháp nào đó, thật lợi hại, một người đánh mười người a!”

Tô Hòa Nịnh: “…………”

Chờ Tô Hòa Nịnh cùng Tạ Niên Cảnh lấy thuốc trở về, phiên bản tin đồn này đã được nâng cấp.

Sau này, nó đã không còn là tin đồn và nhưng câu chuyện bịa đặt nữa mà là những huyền thoại bịa đặt.

《 Tô Hòa Nịnh dùng trí thắng được bọn buôn người, xông ra tiền tuyến đánh bại toàn bộ tổ chức, ngay cả đạn cũng không thể gϊếŧ được cô ấy! 》

Khi Tô Hòa Nịnh nghe được, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã xuống mương.

Cái quái gì vậy?!

Coi cô là phiên bản nữ của Lỗ Trí Thâm sao?

Tô Hòa Nịnh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Niên Cảnh hiện lên chút ý cười.

Nhìn kỹ hơn, đường cánh môi thẳng của anh hơi nhếch lên, dường như anh đang cố gắng nhịn cười đến có chút thống khổ.

Tô Hòa Nịnh bĩu môi: “Anh muốn cười thì cười đi, dù sao tin đồn này cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.”

Trước đây, hai tên cẩu đồ vật Đỗ Bạch Vi và Tống Ngọc Trạch đã dẫn dắt mọi người nói cô là người vợ bị bỏ rơi, khó nghe và vũ nhục đến mức nào?

Bây giờ tốt xấu gì cũng là phiên bản nữ siêu nhân, tuy rằng có chút khoa trương và lệch lạc.

Đang nghẹn khuất làm việc ngoài ruộng, Đỗ Bạch Vi đứng thẳng lưng liếc mắt nhìn Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh một cái.

Sáng sớm cô ta nghe nói Tô Hòa Nịnh lại bị “sắp xếp”, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Không ngờ chờ đến khi Đỗ Bạch Vi nghe rõ nội dung là gì, mắt cô ta hầu như muốn lật lên trời!

Tống Ngọc Trạch nhìn thấy Tô Hòa Nịnh đi ngang qua, còn ngừng lại công việc trên tay chào hỏi với cô: “Hòa Nịnh, sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều đã nghe nói, cô không sao chứ?”

Tô Hòa Nịnh đang nói chuyện cười đùa với chồng mình, khi nghe anh ta hỏi, nụ cười của cô gần như đông cứng.

Cô hơi mỉm cười, vừa lễ phép lại khách khí nói: “Không sao, tôi và Niên Cảnh đều ổn, cảm ơn anh và Bạch Vi quan tâm.”

Tống Ngọc Trạch thấy từng chữ trong lời nói của Tô Hòa Nịnh đều không quên nhắc nhở anh ta, Đỗ Bạch Vi mới là vợ của anh ta.

Vẻ mặt của anh ta bình tĩnh, trong lòng càng tin chắc vào suy nghĩ của mình.

Lúc ấy anh ta từ hôn, điều này thật sự ảnh hưởng rất lớn đối với Tô Hòa Nịnh.

Tống Ngọc Trạch vẫn còn đắm chìm trong “tội lỗi” của mình, lực chú ý của Tô Hòa Nịnh rơi vào Đỗ Bạch Vi đang mang khăn trùm đầu. Gương mặt kia của cô ta hoàn toàn bị bệnh thủy đậu dày đặc che phủ, thực sự làm người ta giật mình.

Tô Hòa Nịnh run run còn ngước cổ lên cho Tạ Niên Cảnh xem: “Anh xem em nổi hết da gà rồi, ôi ôi, em thật sự là không thể chịu nổi.”

Cô vừa mới nói xong, người đàn ông liền nâng tay lên. Thân hình anh cao lớn, bàn tay cũng to, anh nâng tay lên gần như che khuất hết khuôn mặt của Tô Hòa Nịnh.

Trong nháy mắt, trước mắt của Tô Hòa Nịnh đã không còn “đồ vật dơ”, cô tươi cười nhìn về phía người đàn ông của mình: “Cảm ơn Niên Cảnh, cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi.”

Cổ họng Tạ Niên Cảnh lăn lộn, chỉ có thể khàn khàn mà phát ra một tiếng “Ừ”.

Ánh mắt của Tô Hòa Nịnh sáng lên, cô giống như là đang treo trên cánh tay của anh, kiểng chân lên muốn nhìn anh:

“Có phải rất nhanh liền có thể nói chuyện hay không? Hiện tại phát ra một đơn âm như vậy, cổ họng của anh còn đau không?”

Tạ Niên Cảnh lắc đầu, quả thật là không đau, trước đây cổ họng của anh mỗi ngày đều có cảm giác tắc nghẽn, vô cùng khó chịu, nhưng hai ngày này cũng không còn mùi máu tanh nữa.

Tô Hòa Nịnh thật sự rất vui, chỉ thiếu điều không nói cho mọi người trên đường “Nhìn xem, giọng nói của chồng tôi ngày càng tốt rồi.”

Bị cảm xúc vui sướиɠ của vợ mình lây nhiễm, Tạ Niên Cảnh cũng đi theo nở nụ cười.

Nhóm người phụ nữ đang nghỉ ngơi ngoài ruộng nhìn thấy, đột nhiên nghi hoặc:

“Kỳ quái, chồng của Nịnh nha đầu chân đã hồi phục rồi sao? Trước kia không phải là bị què sao?”

“Chân của cậu ta không có nghiêm trọng như Triệu người què, cũng không cần chống gậy, hồi phục cũng là chuyện bình thường.”

“Ai da, trước kia sao tôi không để ý, chồng của Nịnh nha đầu thật sự không tồi, cũng không thua gì Tống Ngọc Trạch, hơn nữa cậu ta cũng rất mạnh mẽ!”

“Còn không phải sao? Tôi nghe nói người nhà họ Vương hùng hổ muốn đi tìm Nịnh nha đầu tính sổ, cuối cùng còn không phải xám xịt kẹp chặt cái đuôi chạy về sao.”

“Chồng của Nịnh nha đầu lợi hại, cô ấy cũng rất lợi hại, chậc chậc chậc, nếu hai người làm việc nhà nông vậy thì không phải sẽ cày xới đất trong tích tắc sao? Ha ha ha!”

Mọi người nghe xong đều nở nụ cười.

Chỉ có Đỗ Bạch Vi trong lòng cảm thấy khó chịu, rõ ràng Tạ Niên Cảnh này chỉ có thể là một tên tàn phế, sao lại hồi phục nhanh như vậy?

Nhìn thấy Tống Ngọc Trạch không để ý tới cô ta, lại còn trông như là mất hồn mất vía.

Trái lại với Tạ Niên Cảnh, trong mắt chỉ có Tô Hòa Nịnh, dù ai nhìn thấy hai người này cũng đều sẽ cảm thấy rất ngọt ngào.

Đỗ Bạch Vi tức giận nắm lấy một nắm cỏ gần đó ném xuống đất. Đáng chết! Hai cái tên pháo hôi đáng chết này! Đây là cố ý đối nghịch với nữ chính là cô ta sao?

Đỗ Bạch Vi vừa muốn tiếp tục trút giận, liền nghe thấy tiếng kêu than của Trương Mai: “Vi Vi! Sao con lại nhổ mầm cây ném đi! Con đây là đang làm bậy! Con có thể xem kỹ trước khi ra tay hay không?!”

“Cái gì?” Đỗ Bạch Vi sửng sốt, “Thực xin lỗi, mẹ, vừa rồi con mất tập trung.”

Tống Ngọc Trạch bực bội mà liếc nhìn Đỗ Bạch Vi một cái, trước kia tại sao lại không phát hiện người phụ nữ này lại vô dụng như vậy? Ngay cả một ít việc nhà nông đơn giản cũng không biết, còn trông cậy vào cô ta làm cái gì a?

Đỗ Bạch Vi thấy Tống Ngọc Trạch ở trước mặt mẹ cũng không giúp cô ta nói chuyện, cô ta ủy khuất muốn chạy qua: “A Trạch……”

Tống Ngọc Trạch lập tức lui về phía sau: “Bạch Vi, trong lúc em đang phát bệnh thủy đậu, chúng ta nên giữ khoảng cách an toàn.”

Đỗ Bạch Vi không muốn nói chuyện nữa, đây là cái loại đàn ông gì? Khí chất văn nhã của phần tử trí thức đâu rồi, sao càng ngày càng không có chút bộ dáng dịu dàng săn sóc? Mẹ kiếp, cô ta càng nhìn chồng của Tô Hòa Nịnh càng cảm thấy thuận mắt.....

Lúc này Tô Hòa Nịnh đang bận rộn làm việc trong mảnh "ruộng gầy" của mình.

Cô cùng với Tạ Niên Cảnh phối hợp làm việc, hôm nay chủ yếu là bón phân hữu cơ đã phân hủy cho mảnh đất này, trước tiên điều chỉnh độ pH của đất đến một tỷ lệ khoa học, làm cho các loại nguyên tố giàu có trong đất trở nên cân đối.

Tô Hòa Nịnh lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tạ Niên Cảnh: “Mảnh đất này của chúng ta rất giàu nguyên tố selen, điều này rất nhiều người không biết, selen là nguyên tố cần thiết cho cơ thể chúng ta, chúng ta sẽ sử dụng mảnh đất này để trông cây nông nghiệp, các sản phẩm đó sẽ là các sản phẩm giàu selen.”

Nói xong, cô còn giải thích rất nhiều tri thức về nguyên tố selen cho Tạ Niên Cảnh nghe, anh vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khích lệ cô tiếp tục nói.

Khi hai người ngồi nghỉ ngơi, họ vừa thảo luận về cách sử dụng mảnh đất này trong tương lại vừa uống nước linh tuyền.

Thể lực tiêu hao trong lúc bón phân dường như đã trở về trong cơ thể.

Kế hoạch hiện tại của Tô Hòa Nịnh là: “Chúng ta sẽ dùng mảnh đất này để làm mẫu, đến lúc đó làm thôn trưởng bọn họ đi đầu, khuyến khích người dân trong thôn tận dụng cánh đồng hoang phế của mình.”

Kế hoạch của cô rất lâu dài, chờ sau khi việc trồng trọt thật sự có hiệu quả, bọn họ sẽ là người đầu tiên đưa ra “sản phẩm hữu cơ”, nắm bắt xu hướng của những năm 1980 trước khi thời đại internet ra đời.

Tô Hòa Nịnh đã cùng với các đồng nghiệp thảo luận khi còn ở viện nghiên cứu, thôn Bạch Mã và thôn Thiển Thủy nằm liền kề nhau, kỳ thật có cơ hội rất lớn trở thành nông thôn mới mẫu mực đầu tiên trong cả nước.

Đáng tiếc họ đã không nắm bắt cơ hội, cũng lãng phí rất nhiều tài nguyên quốc gia, sống lại một đời, Tô Hòa Nịnh tự nhiên muốn bù đắp lại những tiếc nuối này trong khả năng của mình.

Tô Hòa Nịnh nở nụ cười: “Nếu sau này chúng ta vào nhà máy điện làm việc, mảnh đất này có thể cho thuê, chúng ta sẽ thu tiền thuê.”

Đối với mọi đề nghị của vợ mình, Tạ Niên Cảnh đều ủng hộ vô điều kiện.

Anh thậm chí còn không có nghi ngờ, vì sao Tô Hòa Nịnh chỉ mới tốt nghiệp cao trung lại có thể biết nhiều đến vậy.

Tạ Niên Cảnh chỉ biết rằng vợ anh là một người rất lợi hại và tốt nhất trên thế giới.

Hai người cùng chung một suy nghĩ, hiệu suất làm việc gấp đôi, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.

Khi Tô Hòa Nịnh đang suy nghĩ tối nay sẽ ăn gì và cùng Tạ Niên Cảnh trở về nhà liền nhìn thấy mẹ cô, Trần Tương Nghi đang vội vàng chuẩn bị ra ngoài.

Tô Hòa Nịnh sửng sốt: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”