Chương 10.1: Chồng à, chúng ta về phòng lặng lẽ nói

“Niên Cảnh ~” Tô Hòa Nịnh mỉm cười vẫy tay với Tạ Niên Cảnh, “Không phải đã bảo anh và mẹ trở về trước đợi em sao?”

Tạ Niên Cảnh đứng ở bên cạnh Tô Hòa Nịnh, rũ mắt, không tiếng động mà nhìn cô.

Kỳ thật anh vẫn luôn ở lẳng lặng mà chờ cô, một động tác nhỏ của cô anh đều không có bỏ lỡ.

Chỉ là Tống Ngọc Trạch tới, Tạ Niên Cảnh vẫn luôn không yên lòng.

Dù sao anh cũng là người đột nhiên xuất hiện, cho dù thời gian yêu thầm Tô Hòa Nịnh cũng không ngắn, nhưng mà Tống Ngọc Trạch và Tô Hòa Nịnh đính hôn nhiều năm như vậy, có quan hệ thanh mai trúc mã.

Tuy Tạ Niên Cảnh không biểu hiện ra ngoài, kỳ thật đối mặt với Tống Ngọc Trạch người đọc sách văn nhã hoàn toàn khác với anh, trong lòng anh vẫn sinh ra cảm giác đố kỵ.

Anh ghen ghét anh ta từ lúc bắt đầu liền quang minh chính đại mà xuất hiện trong tầm mắt của Tô Hòa Nịnh.

Tô Hòa Nịnh chớp chớp mắt, thân mật mà ôm cánh tay Tạ Niên Cảnh: “Anh làm sao vậy?”

Giọng nói của cô mềm mại động lòng người, theo chiều gió truyền tới tai Tống Ngọc Trạch. Lúc này anh ta mới phát hiện, giọng nói của cô lại ngọt như vậy, mềm mại như vậy.

Tạ Niên Cảnh lắc đầu, anh không muốn cô biết một mặt chật vật xấu hổ của anh. Đặc biệt là lúc này, Tống Ngọc Trạch còn đang nhìn Tô Hòa Nịnh.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Hòa Nịnh nhiễm một tia đỏ ửng: “Không có việc gì, chúng ta về phòng đi, lặng lẽ nói ~”

Trong mắt cô tràn ngập hình bóng của Tạ Niên Cảnh khiến cho đôi mắt của Tống Ngọc Trạch đau đớn.

Bên người anh ta là Đỗ Bạch Vi thối hoắc không cách nào thoát khỏi, trong khi trước mặt là người đẹp làn da trắng như ngọc vô cùng quyến rũ.

Đỗ Bạch Vi ủy khuất muốn chết: “A Trạch…… Có phải anh ghét bỏ em hay không?”

Tống Ngọc Trạch thu lại cảm xúc trong đáy mắt: “Không có, để anh hỏi bọn họ mượn hai cái khăn lông.”

Nói rồi, Tống Ngọc Trạch gọi lại Tô Hòa Nịnh: “Hòa Nịnh, có thể hay không cho chúng tôi……”

Còn chưa nói xong, Tô Hòa Nịnh lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ đánh gãy: “Không thể, đừng nói nữa, không thể!”

Tống Ngọc Trạch và Đỗ Bạch Vi: “……”

Người phụ nữ này nơi nào còn bộ dạng nũng nịu giống như đối với Tạ Niên Cảnh lúc nãy nữa?

Toàn thân đều là vẻ hoang dã lại cay độc, căn bản là không dễ chọc!

Tô Hòa Nịnh, giọng nói ngọt ngào mang theo giọng mũi, còn có mấy phần đanh đá:

“Các người có thể tự giác một chút hay không, trên người toàn là phân còn dám xuất hiện ở cửa nhà tôi, đi ra xa một chút!”

Cô còn vươn tay, vẫy vẫy giống như đuổi ruồi bọ, ghét bỏ muốn chết: “Đi mau đi mau! Đen đủi!”

Tống Ngọc Trạch hít sâu một hơi: “Được, không nghĩ tới cô là loại người này.”

Đỗ Bạch Vi thấy anh ta đối với Tô Hòa Nịnh đã hết hy vọng, cô ta cũng yên tâm.

Tô Hòa Nịnh dựa vào người chồng đẹp trai bên cạnh, nhếch miệng nói: “Tôi là người mà các người không vươn tới nổi!”

Tống Ngọc Trạch đang đỡ Đỗ Bạch Vi đột nhiên lảo đảo một cái.

Trong lúc nhất thời trên người dính càng nhiều đồ vật dơ!

Tống Ngọc Trạch mặt đều đen.

Tô Hòa Nịnh nghĩ hai người này muốn về nhà cần phải đi đường lớn, trong lòng cô liền càng vui vẻ.

“Không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dáng của thanh niên trí thức Đỗ rớt hố phân! Em chỉ là nghĩ thôi liền rất buồn cười ha ha ha!”

Tô Hòa Nịnh thống khoái cười ra tiếng, lập tức che miệng.

Không tốt, sao cô lại ở trước mặt Niên Cảnh nhà cô phát ra “Bác gái tiếng cười”!

Tô Hòa Nịnh xoa xoa mồ hôi lạnh, tiếng cười quỷ dị của cô thật ra là từ nhỏ liền không thay đổi được, có đôi khi thậm chí còn có thể cười ra tiếng vịt kêu.

Cái này ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của cô trước mặt Niên Cảnh nha?

Tô Hòa Nịnh che khóe môi, ho khan một tiếng: “Âm thanh vừa rồi không phải em phát ra, anh mau quên đi.”

Tạ Niên Cảnh bị thân mình mềm mại của cô dán trên người cọ tới cọ lui, chỉ cảm thấy cả người đều muốn bốc cháy. Tất nhiên là anh sẽ làm theo bất cứ điều gì mà vợ anh nói.

Tạ Niên Cảnh gật gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, Nịnh Nịnh nhà anh vừa mềm mại lại đáng yêu. Làm cho anh lúc nào cũng rất muốn bảo hộ cô.

Tô · mảnh mai · trên thực tế là một máy chiến đấu · Hòa Nịnh:???