Chương 8.2

Nhưng vấn đề là, các người dân ở thôn Bạch Mã thì ít ai học xong cấp 3, làm sao họ có thể hiểu biết vấn đề này đến như vậy?

Trong đầu Tô Hòa Nịnh chợt lóe qua khuôn mặt của “Đỗ Bạch Vi” , cô cười.

Hoá ra là người phụ nữ này ở một bên thêm dầu vào lửa, vừa tỏ ra là một người tốt, quay đầu lợi dụng đám thôn phụ này làm vũ khí cho cô ta mà còn phải cảm ơn Đỗ Bạch Vi.

Trần Tương Nghi không biết tình huống gì đang xảy ra, khẩn trương lôi kéo tay con gái mình: “Nịnh Nịnh, chuyện này là sao vậy?”

Tạ Niên Cảnh trầm mặc đứng bên cạnh Tô Hòa Nịnh, vẻ mặt lạnh lùng như là một vị sát thần, khiến cho đám người đối diện ngừng ngay tại chỗ.

Tô Hòa Nịnh bình tĩnh nói: “Không sao đâu, để con xem bọn họ bị thương nặng ở đâu?”

Vương Cẩu Đản vụng về mà giơ lên cánh tay đang được băng bó của mình: “Tay tôi bị gãy, mông cũng bị bầm tím!”

Tô Hòa Nịnh “à” một tiếng: “Còn gì nữa không?”

Mấy đứa bé khác thấy Tô Hòa Nịnh dễ lừa gạt như vậy, đang muốn nói mình cũng bị ngã gãy chân, khi đến đây, người nhà bọn họ nói muốn Tô Hòa Nịnh phải bồi thường tiền.

Bọn họ nhớ lại việc ngày hôm bị người phụ nữ này mắng, họ liền muốn cho cô đẹp mặt.

Dương Nhị Oa vừa muốn giơ lên tay trái, Tô Hòa Ninh nói: “khi vừa bước vào cửa, cánh tay này vẫn còn lôi kéo tay mẹ cậu.”

Dương Nhị Oa lập tức đổi tay: “Là tay này!”

Nhưng mà nó còn chưa nói xong, đã bị mẹ nó đè ép đi xuống: “Con đừng nói chuyện.”

Giơ tay cao như vậy, làm ai tin được, thằng con ngu ngốc này, tiền bồi thường đến miệng đã bay mất rồi.

Tô Hòa Nịnh ở trong lòng cười lạnh: “Vương Cẩu Đản, cậu xác định những vết thương này đều là thật?”

Vương Cẩu Đản nâng cằm, đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, cô phải đền tiền, đền tiền thuốc men cho mẹ tôi!”

Tô Hòa Nịnh dùng ánh mắt trấn an Trần Tương Nghi, làm bộ đi ra ngoài: “Được, tôi và các người cùng đi một chuyến đến đồn công an đi.”

Cô vừa nói như vậy, mấy thôn phụ này đều ngây ngốc.

Thanh niên trí thức Đỗ không phải đã nói, hù dọa Tô Hòa Nịnh một chút, gây áp lực cho cô ta, bọn họ có thể lấy được tiền bồi thường sao?

Người phụ nữ này thật sự không sợ đồn công an?

Tô Hòa Nịnh nhìn mấy người phụ nữ thiểu năng trí tuệ này: “Đừng tưởng rằng ai cũng không có đầu óc giống như các người? Lừa gạt đồng chí cảnh an, báo án sai sự thật, các người sẽ bị bắt vào tù”

“Trẻ con thì chỉ phê bình giáo dục, các người là người lớn có thể bị giam giữ thay bọn chúng, dù sao đều cùng nhau tới, như vậy rất thuận tiện.”

Không phải Tô Hòa Ninhh khinh thường mấy người phụ nữ này, chỉ vì thân phận “Thanh niên trí thức” này của Đỗ Bạch Vi, cô ta nói mấy câu liền tin.

Đây không phải là không có đầu óc thì là cái gì? Còn chưa đủ để cô ngược hai lần!

Bà Vương nóng nảy: “Sao cô lại vô lý như vậy? Chúng tôi đều đã cho cô cơ hội, cô là chết cũng không chịu bồi thường phải không?”

Mẹ Vương Cẩu Đản chỉ chỉ vào con thỏ trong l*иg sắt: “Chúng tôi cũng không phải là người quá đáng, cô có thể đem mấy con thỏ giống này bồi thường cho chúng tôi, những chuyện còn lại chúng ta có thể thương lượng.”

Tô Hòa Nịnh cười cười: “Chỉ có sáu con thỏ nhỏ, sau cô không yêu cầu nhiều hơn?”

Vương Cẩu Đản hắc hắc nở nụ cười: “Mẹ! Cô ta nói chúng ta có thể yêu cầu nhiều hơn!”

Bà Vương không nói nên lời trước chỉ số thông minh của cháu trai mình, giơ tay gõ đầu hắn một cái: “Mau câm miệng!”

Tô Hòa Nịnh mỉm cười nhìn về phía đám người tham lam này: “Tôi hỏi một chút, mẹ các người cùng với thỏ con ở chung một cái chuồng sáu đầu hai mươi bốn chân, có bao nhiêu mẹ và bao nhiêu con thỏ?"

Tất cả mọi người lộ ra ánh mắt nghi hoặc, vừa nghe nói về con thỏ, họ chỉ nghĩ đến việc phân chia thỏ con trong nhà của Tô Hòa Nịnh!

Vương Cẩu Đản cùng với các bạn nhỏ bẻ đầu ngón tay bắt đầu đếm.

“Sáu cái đầu, sáu con thỏ, để cho tôi tới đếm, một hai ba……”

Dương Nhị Oa là người đầu tiên đếm số chân thỏ trong chuồng, gãi đầu nói: “Kỳ lạ, sáu con thỏ, tôi đếm được có hai mươi bốn chân, nhưng mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi không có hai chân sao? Sao mẹ tôi lại mất rồi?”

Vương Cẩu Đản bọn họ cũng kỳ quái: “Đúng vậy! Mẹ như thế nào không có? Tô Hòa Nịnh đếm sai rồi!”

Tô Hòa Nịnh cười khúc khích: “Phải không?”

Vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát tình hình, Đỗ Bạch Vi thấy tình thế không khống được, vội nhảy ra: “Mọi người đừng đếm, cô ta là đang mắng người!”

Mấy người phụ nữ lúc này mới phản ứng.

Cái gì!

Người phụ đáng chết này để cho con bọn họ tự mắng mình không có mẹ!