Sau này con bé quả thật phải sống một mình. Cha con bé không thích nó, một lòng chỉ nghĩ đến đứa con trai trong bụng người phụ nữ kia.
Mà bà và nhà mẹ đẻ đã cắt đứt liên lạc từ lâu, người chị họ thân thiết duy nhất của bà lại đang ở thành phố Dư Ký xa xôi, không trông cậy vào được, sau này mọi chuyện Kiều Kiều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong lòng Biên Lệ Lan khó chịu, bà há miệng muốn nói cái gì đó nhưng lúc này vừa vặn có một chiếc taxi tới, bà nhanh chóng giơ tay bắt xe.
“Vậy mẹ đi đây, Kiều Kiều, con nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lục Kiều nhìn chiếc taxi phía sau lưng Biên Lệ Lan, cô cười gật đầu: "Vâng, con biết rồi.”
Cô gái trẻ mười bảy tuổi, nụ cười thanh đạm động lòng người, Biên Lệ Lan cảm giác ngực mình nóng lên dưới ánh mặt trời chói mắt.
Đủ loại áy náy đột nhiên giống như sóng biển điên cuồng đánh tới, bà rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ.
“Kiều Kiều.”
Mi mắt Lục Kiều khẽ run nhẹ, bàn tay cô nắm chặt lại, chần chờ trong nháy mắt, cô tiến lên ôm Biên Lệ Lan, đưa tay lau nước mắt cho bà.
Sợ làm trôi lớp trang điểm trên mặt Biên Lệ Lan nên Lục Kiều cũng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng lau một cái.
“Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, mẹ cũng vậy nhé, nhất định phải hạnh phúc!”
Nhất định phải hạnh phúc. Mấy chữ này đâm trúng lòng Biên Lệ Lan.
Bà vẫn luôn là người yêu bản thân mình nhất. Đối với cô con gái Lục Kiều này, sinh con bé ra là để đổi lấy một công việc từ trong tay mẹ chồng. Bà vẫn hay mắng Lục Chính Hải không chịu trách nhiệm, nhưng thực tế bà cũng chưa từng chăm sóc Lục Kiều.
Mà Lục Kiều từ nhỏ đã hiểu chuyện, thật sự là một áo bông tri kỷ, luôn khiến bà cảm thấy được an ủi.
Trong lòng Biên Lệ Lan càng thêm áy náy và không nỡ, lần đầu tiên bà ý thức được sự ích kỷ của mình, nhịn không được nói:
"Kiều Kiều, con, con học tập cho tốt, học tiếng Anh thật giỏi, chờ mẹ ổn định lại, chờ mẹ..."
Biên Lệ Lan nói rất nhiều, đại khái đều là chờ bà ổn định lại sẽ nghĩ biện pháp đón Lục Kiều qua đó.
Lục Kiều không phát biểu ý kiến gì, cô chỉ kiên nhẫn nghe mẹ nói xong, cười trả lời: "Mẹ, mẹ không cần lo cho con, mẹ hạnh phúc là được rồi, con sẽ sống tốt cuộc đời của mình.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, mẹ mau lên xe đi.” Lục Kiều nói xong chủ động đi qua mở cửa xe cho bà.
"Tạm biệt mẹ."
Hy vọng cả đời này đạt được ước nguyện, mẹ có thể hạnh phúc.
Nhìn chiếc taxi biến mất, Lục Kiều giơ tay lau khóe mắt.
Rời khỏi sở quản lý bất động sản, Lục Kiều đón xe đến quầy giao dịch trái phiếu quốc gia của ngân hàng công thương, nhìn bên ngoài quầy không có ai, cô lấy toàn bộ trái phiếu nhà nước trong túi xách ra đưa cho nhân viên công tác.
“Sáu mươi ngàn đồng, bán ra toàn bộ, xin cảm ơn.”
Hơn nửa tháng trước cô đi nghĩa trang thăm Cố Ngộ, trên đường trở về đột nhiên tim đập nhanh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã phát hiện mình trở lại năm mười bảy tuổi, lúc ấy Lục Chính Hải và Biên Lệ Lan đang vì vấn đề ai sẽ nuôi cô mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Không giống với đời trước luống cuống tuyệt vọng chỉ biết khóc lóc cầu xin, lúc này đây cô bình tĩnh nhìn hai người đang đập phá hết đồ đạc trong nhà, đánh đến sức cùng lực kiệt muốn cá chết lưới rách.
Sau đó cô chủ động đứng ra tỏ vẻ mình chấp nhận sống một mình, cho hai người đang giằng co kia một bậc thang để leo xuống, lại khuyên Biên Lệ Lan buông tay, không kiên trì đòi cổ phần nhà máy thủy tinh nữa, đổi lấy sẽ cầm tất cả tiền gửi ngân hàng trong nhà.
Lục Chính Hải vui vẻ gần chết, sợ Biên Lệ Lan đổi ý nên lúc ông cho Lục Kiều phí nuôi dưỡng cũng cực kỳ sảng khoái, lúc đó ông lấy trong cặp công văn ra chi phiếu ba mươi ngàn đồng đưa cho cô.