Kỳ thật bây giờ ngẫm lại, kiểu tóc kia cũng không phải không đẹp trai, trông anh còn rất ngầu nha. Tạo hình tuy hơi cay con mắt nhưng cũng tuỳ nhan sắc của người đó nữa. Cũng không biệt trên mặt anh bị thương là vì sao, có phải đánh nhau với người ta không.
Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì Lục Kiều nghĩ ngợi một hồi rồi mới phục hồi tinh thần, vội vàng trấn an Diệp Tiểu Tuấn: “An tâm đi, chị chỉ nói vậy thôi, sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ. Kỳ thật chiếc xe kia chị đã xem giả ở bên Hải thị, giá 5500 đồng không đắt, cửa hàng xe này đùng là không nói thách giá. Cho nên ông chủ sẽ không giảm nhiều cho chúng ta, chúng ta có muốn mua rẻ cũng không có cơ hội. Chị chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng đâu thể nói với người ta là chúng ta chỉ đến xem chứ không mua, rất xấu hổ nha."
“Cũng đúng."
Nghe Lục Kiều nói không có ý định mua xe, Diệp Tiểu Tuấn thở phào nhẹ nhõm, cậu rất mau quên, bắt đầu đối đề tài nói với Lục Kiều: “Ông chủ kia trông thật đáng sợ, ăn mặc như dân xã hội đen vậy, rất có thể là người giang hồ. Chị Kiều Kiều, chị không biết lúc nghe chị trả giá, trong lòng em sợ muốn chết, sợ hẳn sẽ ra tay đánh chị á. Chị nhỏ nhắn như vậy, bị đấm cho một quyền là lăn ra tại chỗ luôn đó. Em thấy rõ ràng, cánh tay của ông chủ kia toàn là cơ bắp thôi."
Diệp Tiêu Tuấn nói xong còn khoa trương run rấy một hồi, hoàn toàn bất đồng với kỹ sư Diệp ở kiếp trước cực kỳ tôn sùng anh rể. Lục Kiều nhịn không được muốn cười, cô phì cười một tiếng: “Đúng nha, lúc đó chị cũng sợ hắn phát hiện ra chúng ta không có tiền."
“Ừ, cũng may hắn không phát hiện." Diệp Tiểu Tuấn dùng sức gật đầu, nghĩ đến những chiếc xe máy ngâu ơi là ngầu trong cửa hàng, cậu lại nhịn không được nói: “Nhưng mà xe trong cửa hàng kia thật sự quá đẹp, đặc biệt ngầu, lần này coi như được mở rộng tầm mắt, chị Kiều Kiều, lần sau còn đi chơi kiểu này nhớ rủ em nha."
"Được"
Lục Kiều thuận miệng đáp, lập tức nghiêm mặt nói với Diệp Tiểu Tuấn: "Nhưng chuyện hôm nay chúng ta đi cửa hàng xe không thể nói cho người trong nhà, biệt không? Nếu không sau này đi chơi chị không dẫn em theo nữa."
“Chị yên tâm, miệng em rất kín, tuyệt đối sẽ không nói."
Hai chị em vừa nói vừa đi, không chú ý tới đối tượng mà bọn họ vừa đàm luận đang bước ra khỏi một cửa hàng bán bánh cách đó không xa.
Cố Ngô nhìn hai chị em, đầu lưỡi ẩn vào mặt trong răng, hừ cười một tiếng.
“Ny Ny, đại ca, các người đã về rồi!”
Gặp Cố Ngô ở cửa hàng xe, Lục Kiều đã định nhún chàm chậm bên này để mau chóng biết rõ tình huống thì nghe tiếng hét của anh, nhưng Diệp Tiểu Tuấn đi theo, Lục Kiều không tiện đi đến những cửa hàng xe gần đó hỏi thăm Cố Ngô.
Hai chị em lần lượt bị âm thanh la giật, quay lại theo người đã sắp bị mỏ hôi làm ướt áo, người uể oải mắt đỏ mờ, Lục Kiều là người so ngang bên cùng Diệp Tiểu Tuấn bật ra to vé.
Lục Kiều vẻ mắt kinh hãi đành nhà đà bay ra mũi thức ăn, vào nhà liền thấy đại ca Diệp Linh đang cầm muỗng, thì thầm với Diệp Ny đang hỗ trợ.
Đôi trước Lục Kiều và Diệp Linh Diệp Ny có tình cảm tốt nhất, mấy anh em vẫn luôn giúp đỡ lần nhau. Trước hết đều hợp tác trên, sau hoàn tâm làm sự nghiệp nhưng chưa từng vì lợi ích mà đỏ mắt.
Hai năm trước đến sau khi Cố Ngô mất, Diệp Ny rất sẽ có không những không người nào mất mà là Cố Ngô, Lục Kiều, là người nhẹ nhàng dẫn vào thân thể, Diệp Linh thì yên lặng đám cô công việc trong một phòng lớn.
Trước khi cô gặp chuyện không may, mấy huynh muội còn ước hẹn cùng nhau tìm một chỗ để lưu lạc đường.