Ở phòng làm việc của Trương Kiến Quốc, Tần Chí Quân mượn điện thoại trong thôn gọi cho Chu Dương. Lúc Chu Dương cầm ống tai lên nghe thấy giọng của Tần Chí Quân, trong lòng rất kinh ngạc: “Chí Quân à?"
Tần Chí Quân đáp một tiếng, hỏi Chu Dương: “Em nhớ ở nội thành thành phố B anh có một căn hộ trống đúng không?"
Chu Dương gật đầu nói: “Còn một căn, sao thế?"
“Em muốn cùng anh thuê nửa năm."
Chu Dương hơi sửng sốt, trong đầu nghĩ đến một khả năng hỏi: “Vợ chú muốn cùng qua đây à?”
Tần Chí Quân mỉm cười nói: “Đúng vậy, em trở về định đăng ký tùy quân, nhưng mà nhà cho người thân ở quá chật hẹp, lần trước nghe lão Chu nói, tầng cho người thân mới xây phải sau ít nhất nửa năm mới có thể vào ở được, em lại không yên tâm ở nhờ nhà người đồng hương gần khu đóng quân, nghĩ mãi mới đến hỏi anh.”
Nghe vậy, Chu Dương cười nói: “Thằng nhóc này, chú được lắm, được thôi, vậy xe tầm bao giờ đến nơi, đến lúc đó tôi đón bọn chú, rồi đưa bọn chú qua đây sắp xếp ổn thoả."
Tần Chí Quân nói với Chu Dương số tàu và thời gian đến trạm, anh cúp máy, lúc này trong lòng mới thật sự yên tâm, cô nhóc tình nguyện chịu khổ vì anh, nhưng anh không lỡ để cô liều lĩnh dù chỉ là một chút.
Anh lấy từ trong túi hai đồng trả phí gọi điện, cảm ơn Trương Kiến Quốc rồi quay về nhà. Bởi vì hành trình rất gấp gáp, Cố Uyển chỉ đem theo chút quần áo tùy thân, sữa mạch nha và một ít socola, trước khi đi hai vợ chồng đến nhà họ Cố, nói ra chuyện Cố Uyển cùng nhập ngũ. Cố Kim Thịnh tất nhiên sẽ ủng hộ, căn dặn chút rồi cũng nói tạm biệt.
Đã không thể gọi được xe từ thôn lên thành phố, hai người phải đi bộ lên trấn, trực tiếp ngồi xe buýt vào thành phố, lúc vật lộn đến được trạm xe lửa cũng đã năm giờ tối. Trạm xe lửa cũng không được xem là lớn, người đi xe cùng không nhiều.
Tần Chí Quân dẫn Cố Uyển đến cửa bán vé để xếp hàng mua vé, chỗ đơn vị anh nằm ở quân khu thuộc thành phố B, lúc này xe lửa đi thành phố B còn rất nhiều, anh mua một vé giường nằm sớm nhất vào sáu giờ năm mươi phút tối.
Anh lại dẫn Cố Uyển ra khỏi trạm tàu hỏa, bên cạnh trạm tàu hỏa có một dãy lán dựng tạm bộ, có quán ăn, có sạp tạp hóa bày đủ loại hàng hóa.
Tần Chí Quân nhìn thời gian, đưa Cố Uyển vào một quán cơm. gọi hai bát hoành thánh thịt tươi. Cố Uyển nhìn bảng giá dán trên tường, một hoành thánh giá bốn hào năm xu, cô nhỏ giọng nói: “Tần đại ca, quá đắt, trong huyện một bát có hai hào.”
Tần Chí Quân mỉm cười cảm thấy cô nhóc này thật biết cách làm chủ nhà, anh tiến gần cô nhỏ giọng nói: “Nơi này ăn không cần phiếu, đồ ở trạm tàu hỏa đắt hơn ở bên ngoài một chút, lần này thời gian gấp gáp, lần sau chúng ta sẽ vào thành phố ăn.”
Hoành thánh nhanh chóng được dọn ra, nóng hổi, phía trên còn rắc thêm một chút hành lá, Tần Chí Quân ngửi thấy mùi thơm nói: “Ăn đi nhân lúc còn nóng, mùi vị đồ ăn trên tàu hỏa không được như thế này đâu.”
“Vâng.” Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu, cầm chiếc thìa màu trắng múc một miếng hoành thánh, húp một chút nước hoành thánh, mùi thơm của hành lá cắt nhỏ và dầu mè hòa lẫn vào nhau, húp một ngụm nước dùng đã thấy ngon rồi, hoành thánh không lớn, phần vỏ mỏng, một miếng vừa đủ ăn. Cô nhai, nhân hoành thánh chỉ sợ lớn hơn móng tay một chút, thầm nghĩ lỗ rồi lỗ rồi, tiền mua hai bát hoành thánh cũng có thể mua được một cân thịt.
Cô thỉnh thoảng lại xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, Tần Chí Quân để ý đến việc này trấn an nói: “Đừng vội vàng, nửa tiếng nữa mới soát vé, thời gian còn đủ.”
Ăn bát hoành thánh, Cố Uyển cho là nên vào trạm, kết quả Tần Chí Quân đưa cô đến thẳng quầy tạp hóa bên cạnh, hỏi cô muốn ăn chút gì.
Cố Uyển nhìn đồ trong quầy tạp hóa, bánh mì, đồ hộp, trái cây, còn có cả các túi đồ ăn vật rực rỡ, khiến cô cũng không biết lấy cái gì. Đồ bên này. hầu hết cô chưa từng ăn, nghĩ đến giá tiền bát hoành thánh vừa này cô biết những thứ này cũng không thể rẻ hơn được, Cố Uyển liền lắc đầu muốn kéo Tần Chí Quân ra ngoài.
“Không cần mua mấy cái này, chúng ta mới ăn rồi.”
Tần Chí Quân giữ chặt bàn tay đang kéo vạt áo mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: “Tàu hỏa sẽ chạy trong ba mươi sáu giờ, đây là trong tình huống không muộn giờ, muộn giờ thì bốn mươi năm mươi tiếng cũng có.”
Cố Uyển sững sờ, xa vậy á?
Tần Chí Quân cũng không bắt cô lựa chọn, bản thân tự chọn một ít không tồi trực tiếp đặt lên quầy hàng, anh vừa lấy, ông chủ vừa tính tiền bằng chiếc máy tính cũ phát ra tiếng cạch cạch, Cố Uyển ngăn cản cũng vô ích, đợi Tần Chí Quân lấy đủ đồ, ông chủ quầy hàng tạp hóa vui vẻ nói: “Sau đồng tám hào năm xu.”
Cố Uyển nhìn chút đồ kia hít một hơi, gần bảy đồng.
“Tần đại ca.” Cô bất chấp người ngoài, tiến lên muốn giữ tay Tần Chí Quân đang muốn lấy tiền ra: “Chúng ta không cần mua nhiều như vậy.”
Cô nhìn thấy có bốn cái bánh mì không, còn có vài cái túi viết mì gói và chân giò hun khói, hai quả táo, hai hộp cá. Cho dù có ngồi xe ba mươi bốn mươi tiếng, mua những thứ này quá đắt.
Tần Chí Quân lại chỉ vỗ nhẹ vào tay cô, vẫn móc tiền thanh toán, ông chủ quầy hàng tạp hóa vui vẻ đưa đồ được đựng trong túi cho họ.
Tần Chí Quân dẫn Cố Uyển đến một đoạn đường ngăn, quẹo vào trong một cái lán, bảo ông chủ gói lại cho hai cái bánh bao và sáu chiếc màn thầu, mỗi cái màn thầu một hào, bánh bao hai hào một cái, tổng cộng là một đồng.
Cố Uyển đứng ở đó bình tĩnh nhìn Tần Chí Quân một lúc lâu, Tần Chí Quân nhận ra ánh mắt của cô, cười với cô.
Cố Uyển hít vào một hơi, trong lòng nói bánh bao có lợi ích như vậy, làm sao phải ăn hoành thánh rồi lại mua mấy thứ mì tôm và đồ hộp kia.
Tần Chí Quân chỉ giả vờ không thấy oán giận trên mặt cô, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Đi thôi chúng ta vào xếp hàng sắp đến giờ soát vé rồi.”
Hai người cứ lòng vòng ở bên ngoài như vậy đã tiêu hết gần chín đồng. Cố Uyển đau lòng lại hoảng hốt, chỉ mong ngóng vội vàng lên xe ở lại trong buồng xe. .
TruyenHDTần Chí Quân nhìn cô nhóc một đường tránh né dãy hàng quán, miệng cười toe toét, thật ra bình thường bản thân anh ngồi tàu hỏa đều chuẩn bị trước một chút lương khô là được, nhưng đưa theo cô nhóc này, đâu thể để cô cũng chịu gặm lương khô được, nếu trước cho cô biết có bán màn thầu, e rằng cô sẽ không chịu ăn cái khác.
Trong lòng Cố Uyển suy nghĩ lần sau đi tàu hỏa phải tự chuẩn bị lương khô, dựa vào cách tiêu tiền này, số tiền trong tay kia cũng không đủ tiêu lâu, cô nghĩ đến thành phố B phải nghĩ cách tìm một công việc, ít nhất phải có thể nuôi mình, đừng tạo thêm áp lực cho Tần đại ca.
Hai người tiến vào trạm, còn chưa bắt đầu soát vé nhưng người đợi xe không ngồi ở chỗ đợi, đã sớm xếp hàng dài rồi. Tần Chí Quân nhìn thời gian cũng không còn nhiều nữa, cũng đưa Cố Uyển đứng sau hàng.
Thấy cô nhóc đứng phía sau mình, anh kéo kéo, ý bảo cô lên phía trên. Dù sao phải đặt cô trước mắt anh mới yên tâm được.
Đầu năm nay trộm ở trạm xe lửa rất nhiều, bất quá trước khi ra khỏi nhà anh đã tự mình thu hết tiền bạc, lại không muốn nói với Cố Uyển, tránh để cô lo lắng, dọc đường cứ lo lắng đề phòng cũng không tốt.
Đám đông bỗng nhiên kích động. Cố Uyển nghe có người cao giọng hô lên: “Xếp thành hàng bắt đầu soát vé.”
Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước, so với phần đông hành khách mang túi da rắn cồng kềnh, tay không đem gì của Cố Uyển lại rất nhẹ nhàng.
Đồ bọn cô mang theo không coi là nhiều, tất cả đều do Tần Chí Quân xách. Soát vé xong liền đi theo dòng người, Cố Uyển thật ra cũng không biết bọn họ đang đi hướng nào, Tần Chí Quân vừa đi một bên vừa chỉ cô xem bảng hướng dẫn, cô so lên trên vé, lúc này mới hiểu ra.
Hơn mười phút sau, tàu hoả tới.
So với toa ghế ngồi chen chúc nhau, toa giường nằm lại rất thoải mái. Thời buổi này có thể mua giường nằm phần lớn đều là cán bộ, người thường cầm tiền cũng mua không được, hơn nữa đây cũng không phải thời điểm đông đúc gì. Tần Chí Quân cùng Cố Uyển tìm được giường ngủ của mình, trong buồng xe chỉ có hai người bọn họ.
Tần Chí Quân mua một vé giường dưới và giường giữa, sau khi đem hành lý thu xếp ổn thoả, hai người cùng ngồi xuống giường dưới. Đoàn tàu dừng không lâu, rất mau đã khởi hành, Cố Uyển đối với việc ngồi xe lửa rất mới mẻ, nhạc mở trên xe êm dịu, vị trí cửa sổ cô ngồi nhìn ra phía ngược lại trạm xe, ánh mắt cô sáng lên như trẻ con nhìn thấy đồ chơi lạ.
Cô ngắm phong cảnh, Tần Chí Quân lại chỉ chăm chú nhìn cô mỉm cười.
Lúc cô ngắm đến chán phong cảnh thì đã đến tám giờ, Tần Chí Quân hỏi Cố Uyển có muốn ngủ chút hay không. Cố Uyển gật đầu muốn leo lên giường giữa, Tần Chí Quân lại nói: "Em ngủ ở giường giữa, anh giúp em.”
Anh giúp cô trải chăn ra, để cho Cố Uyển nằm xuống, bản thân thì ngồi cuối giường. đặt chân cô lên chân anh nói: “Ngủ đi."
Đầu gối Cố Uyển trắng như tuyết, nhìn Tần Chí Quân hỏi: “Anh thì sao?”
Tần Chí Quân cười nói: “Anh dựa vào đây ngủ chút, mệt rồi anh sẽ lên trên giường ngủ, em ngủ đi, ngoan nào.”
Cố Uyển mỉm cười ôn nhu nói: “Vậy Tần đại ca đừng ngồi muộn quá, ngủ sớm chút."
Thấy Tần Chí Quân đồng ý, cô nghe lời nhắm mắt lại, có lẽ do mệt mỏi, mới mười mấy phút cô đã ngủ.
Tần Chí Quân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Uyển đang đặt trên gối, so với lên trên giường ngủ, anh càng nguyện ý ngồi dựa thế này cả đêm trông nom cô nhóc của anh hơn.
Từ buổi chiều cô nhóc ôm lấy cổ anh, nói muốn đến ở cùng anh, cho tới bây giờ trong lòng anh vẫn cảm thấy đây không phải sự thật. Cố Uyển thế nhưng lại cứ liều mạng đi theo anh đến thành phố B như vậy, trong lòng anh vô cùng hạnh phúc.
Cô ngủ rồi, anh có thể không kiêng nể gì mà nhìn ngắm cô.
Mười năm trước, anh cảm thấy trừ việc huấn luyện ra còn lại đều lãng phí sinh mệnh, giành từng phút từng giây tự rèn luyện, để bản thân trở nên mạnh hơn. Lúc đó anh hoàn toàn không thể ngờ được có một ngày anh lại hi vọng được nhìn ngắm một người càng lâu càng tốt, một cái nhíu mày một nụ cười một ánh mắt của cô đều có thể khiến anh chú ý, ngay cả khi đã ngủ, anh cũng không nỡ rời mắt.
Tần Chí Quân mỉm cười, cảm thấy mình thật sự chìm đắm rồi.
Không biết qua bao lâu, trong toa xe vang lên âm thanh nhắc nhở tắt đèn, anh nhìn Cố Uyển, thấy cô cũng không bị tiếng nhạc và tiếng loa phóng thanh đánh thức, lúc này anh mới yên lòng.
Sau khi radio dừng, trong buồng xe lập tức tối sầm lại, những vị khách khác cùng chỗ nằm có người đang nói chuyện, nhưng giọng không hề to. Tần Chí Quân nhẹ nhàng cởi giày, nâng chân đặt lên chỗ nằm tầng dưới, dựa vào buồng xe chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỗ anh ngồi là lối vào giường nằm, đặt chân như vậy thì ai muốn vào trong chắc chắn phải đánh thức anh.