Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trịnh Kim Nga kinh ngạc gảy tiền, không nói được lời nào: "Sao có nhiều tiền như vậy! Con, con lấy ở đâu?”

"Chuyện này mẹ đừng quan tâm, tóm lại là không trộm không cướp không trái pháp luật, con dùng thực lực kiếm tiền, mẹ cất cẩn thận, con sẽ cố gắng kiếm đủ, quyết không để mẹ và chị bị bắt nạt.”

"Con, con, con thì có thực lực gì mà trong một lúc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Diệp Minh Dương nhíu mày, đè ép giọng nói:

"Mẹ, có một số việc con không thể nói cho mẹ biết, dù sao cũng là con kiếm được, mẹ đừng sợ, chẳng lẽ mẹ không tin đứa con trai này của mẹ hay sao? Mẹ phải biết hiện tại thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, có rất nhiều cách kiếm tiền, số tiền này không tính là gì, mẹ đừng ngạc nhiên đến mức để người ta nghe thấy.”

Trịnh Kim Nga há miệng mấy lần, cúi đầu cầm tiền tới lui trong chốc lát, sau đó nói:

"Ôi trời! Cái thằng bé này, từ nhỏ con đã có chủ ý, con nói gì thì mẹ sẽ luôn tim con, nhưng chuyện ly hôn này, con có thể đừng nghĩ nữa hay không? Hiện tại Đông Tuyết rất tốt, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”

"Hửm, tốt? tốt chỗ nào? Nói mẹ ít vài câu là mẹ đã cảm thấy cô ta tốt rồi?" Diệp Minh Dương bĩu môi:

"Mẹ, lúc con trở về, chỉ đi từ đầu thôn Đông đến đầu thôn Tây đã có ba người nói với con về sự tích huy hoàng của cô ta, nếu cô ta thật sự tốt thì có thể bị nhiều người nói như vậy sao?”

Trịnh Kim Nga xua tay, nhìn khắp căn phòng cũ nát của mình, cẩn thận nhét tiền vào trong một cái áo bông cũ kỹ, sau đó đặt gối lên trên, đè mạnh xuống, sau khi cảm thấy ổn thỏa mới nhìn con trai nói:

"Ôi trời! Phụ nữ trong thôn này luôn như vậy, thích nhất nói này nói nọ, vậy con nói thím hai ở cách vách không phải suốt ngày nói xấu mẹ khắp nơi sao, mẹ còn có thể làm gì bà ta? Minh Dương, Đông Tuyết mấy ngày nay thật sự rất tốt, con vừa mới trở về, tốt nhất là nhìn kỹ rồi nói sau đi!”

Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ và chị con còn phải nấu trứng gà, mắt chị con không thấy, mẹ phải về xem, nấu quá lâu lòng đỏ sẽ không ngon nữa, ngày mai Đông Tuyết còn phải đi bán lấy tiền.”

"Mẹ à, mẹ đừng...”

Diệp Minh Dương đang muốn nói thêm gì nữa thì Trịnh Kim Nga đã vội vàng ra khỏi phòng, vừa vỗ vỗ tạp dề vừa nói:

"Được rồi, con cứ từ từ rồi nói sau, chờ Đông Tuyết ngủ đủ rồi, hai vợ chồng các con nói chuyện với nhau, được không?”

Mà trong phòng bếp, Diệp Tĩnh Trinh cũng hô lên: "Mẹ, mẹ tới xem một chút, con ngửi thấy mùi đã được rồi đó, mẹ ơi?”

"Ôi ôi, mẹ đến ngay đây!”

Trịnh Kim Nga chầm chậm chạy tới, vô cùng tích cực.

Diệp Minh Dương không có cách nào khác, chỉ đành lắc đầu đi ra ngoài, chuyện chia ruộng anh còn phải đi chỗ đội trưởng hỏi một chút, hơn nữa cũng nên bắt đầu cày cuốc, những thứ này cũng phải hỏi đám người đội trưởng.

Lâm Sương Sương ngủ một giấc ngon lành, mãi đến chạng vạng tối Diệp Tĩnh Trinh mới ở bên ngoài phòng gọi cô.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy tinh thần đã tốt hơn, cô lập tức đếm số tiền hôm nay bà cụ Cung trả cho cô, để ra hai tờ một tệ.

Bán trứng luộc nước trà nên đều là mấy đồng tiền lẻ, một tệ cũng phải phân thành vài tờ, Lâm Sương Sương lập tức chia ra cầm ở hai tay rồi đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa phòng bếp, Tiểu Mỹ đột nhiên cười "khach khách" hô lớn "cậu không bắt được con đâu", hai bím tóc nhỏ lắc lư rồi lao ra, lập tức đâm vào trên người Lâm Sương Sương.

Lâm Sương Sương không sao nhưng bị đυ.ng lùi lại hai bước, tiền trong tay cũng rơi xuống.

Tiểu Mỹ sợ hãi đứng bên cửa không dám nhúc nhích: "Mợ, mợ ạ...”

Lâm Sương Sương nhìn cô bé, không lên tiếng, ngồi xổm xuống nhặt tiền.

Trong phòng bếp, Diệp Minh Dương đi ra, đôi mắt thâm thúy nhìn Lâm Sương Sương, anh đề phòng ôm Tiểu Mỹ trước người mình.

Lâm Sương Sương nhặt tiền xong đứng lên, nghiêm mặt nhìn Tiểu Mỹ một hồi, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ bắt đầu trắng bệch: "Mợ, mợ ơi, con, con không phải cố ý...”

Lâm Sương Sương không nói chuyện, bỏ qua Tiểu Mỹ và Diệp Minh Dương, chỉ đi vào phòng bếp, một phần tiền đặt trên bàn cơm, một phần nhét vào trong tay Diệp Tĩnh Trinh, nói:

"Chị, đây là của chị, hôm nay thanh toán một tệ trước, còn một tệ phải mai mới trả, mẹ đâu rồi? Một tệ của mẹ em để trên bàn.”

Diệp Tĩnh Trinh còn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, cô ấy sờ tiền, vui vẻ nói:

"Cảm ơn em, Đông Tuyết, mẹ đi mua trứng gà, mẹ tích cực lắm, muốn đi thôn Tiền Sơn mua, trễ chút mới về, em và Minh Dương ăn cơm trước đi.”

"Em trở về phòng một lát, lập tức ra ngay.”

Lâm Sương Sương xoay người đi ra ngoài, vẫn không nhìn Diệp Minh Dương và Tiểu Mỹ, phớt lờ bọn họ.

Tiểu Mỹ nhìn bóng lưng của cô, bĩu môi, nhỏ giọng khóc lên:

"Mợ tức giận rồi, hu hu, mẹ ơi, con lại gây họa rồi..." Sau đó xoay người vào bếp, nhào về phía Diệp Tĩnh Trinh.

Diệp Tĩnh Trinh vội hỏi: "Có chuyện gì thế?”

Tiểu Mỹ chỉ khóc, khóc rất thương tâm.

Là do cô bé không ngoan, mợ vốn đang vô cùng tốt, đều là do cô bé không tốt, cùng cậu chơi trò đuổi bắt đυ.ng phải mợ, hiện tại mợ tức giận, có phải sau này sẽ không có thịt kho tàu và năm hào nữa không?

Diệp Minh Dương nhìn mà đau lòng, một tay ôm lấy cô bé nói:

"Đừng khóc đừng khóc, không có chuyện gì, không phải chỉ là đυ.ng một cái sao? Con nhỏ như vậy, mợ... mợ con lớn như vậy, không sao, đừng khóc.”

Diệp Tĩnh Trinh lập tức hiểu ra, không kìm được cười nói: "Tiểu Mỹ đυ.ng phải mợ? Vậy con có nói xin lỗi với mợ không?”

"Không, không có ạ, hức hức, Tiểu Mỹ quên mất, chắc chắn mợ đang rất tức giận, Tiểu Mỹ sợ lắm.”

Diệp Tĩnh Trinh nghĩ đến giọng điệu khi nãy của Lâm Sương Sương bèn nói: "Mợ không tức giận, nhưng lát nữa con phải xin lỗi mợ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »