Lâm Sương Sương rất mệt, chủ yếu là đầu vẫn choáng váng, vô cùng muốn ngủ nên nhất thời cũng không muốn đạp xe nửa giờ trở về.
Làm sao bây giờ?
Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Sương Sương đẩy xe đạp nhìn trái phải, thấy cửa sau nhà bà cụ Cung có một đống rơm, vừa lúc rơm được rút đi thành một lỗ thủng rộng ba bốn mươi centimet.
Lâm Sương Sương khóa xe đạp lại, đi đến chỗ lỗ thủng ngồi xuống, dựa vào đống rơm bắt đầu ngủ gật.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cô cảm thấy có người đang gọi cô:
"Tiểu Lâm, ôi trời, Tiểu Lâm, con sao vậy? Sao con lại ngủ ở đây? Đứng lên đi, cẩn thận cảm lạnh, hay là con đến nhà cụ ngủ đi!”
Lâm Sương Sương mở mắt nhìn, là bà cụ Cung đang ngờ vực nhìn cô.
Lâm Sương Sương xoa mắt, chậm rãi đứng lên:
"Ôi, mấy ngày nay con mệt quá nên mới ngồi ở đây ngủ một giấc, nhưng có vẻ như ngủ rất lâu rồi, cụ bán trứng trà thế nào rồi?”
Bà cụ Cung mặt mày hớn hở:
"Được lắm! Cụ kể cho con nghe, cụ đến bến xe bán trước, đúng lúc có nhiều người vội xe vào trong thành phố, cụ dùng cách con dạy, cắt một quả trứng ra cho bọn họ thử một miếng, tất cả đều nói ăn ngon, chỉ chớp mắt đã bán được mười mấy quả!
Cụ thấy không tồi, lập tức quay về tìm bạn già của mình, bảo bạn già mang đến trường tiểu học bán, ôi trời, bạn già của cụ bán còn tốt hơn cụ, trẻ con rất thích ăn.
Sau đó cụ lại để con dâu cụ mang tới trường trung học bán, ôi chán, bán còn tốt hơn chúng ta, không phải nói, ba người bán, một trăm quả trứng gà trong chốc lát đã hết!
Cụ còn đang nghĩ ngày mai thấy con thì bảo con có thể lấy nhiều hơn một chút không, ai ngờ cụ đi rót nước lại thấy con nằm ngủ ở đây!
Con mau đứng dậy đi, trở về làm nhiều hơn một chút, ngày mai cụ bảo lão chồng của cụ mang ra trạm xe lửa bán, không phải con nói chỗ đó có thể bán hai xu một quả sao!”
Nghe bà cụ Cung nói vậy, Lâm Sương Sương cũng rất vui mừng, tuy làm ăn nhỏ nhưng nếu mỗi ngày đều tốt như vậy, dần dần sẽ không còn nhỏ nữa.
Lâm Sương Sương cười đồng ý: "Được! Vậy cụ tính tiền cho con, con sẽ trở về làm thêm.”
"Thì ra con ngồi ở đây là chờ cụ bán xong thì tính tiền hả? Ôi trời, Tiểu Lâm, con cũng thật lười, con, con... ôi, thôi bỏ đi, nếu con chăm chỉ tự mình đi bán thì cụ cũng không có tiền lời, tới đây, cụ trả tiền cho con!”
Bà cụ Cung nửa đùa nửa thật nói vài câu, sau đó trả tiền cho Lâm Sương Sương, còn nói ngày mai cô nhớ tới, Lâm Sương Sương chậm rãi đạp xe đạp trở về.
Ngủ một giấc này khiến Lâm Sương Sương cảm thấy hơi tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, chờ khi cô đạp xe trở về thôn Sơn Giác, cô lại cảm thấy đầu óc choáng váng đến không chịu nổi.
Lâm Sương Sương dắt xe đạp, đẩy mạnh cửa nhà, kiên trì chia tiền hôm nay kiếm được, dặn dò Trịnh Kim Nga và Diệp Tĩnh Trinh tiếp tục đi mua trứng gà rồi luộc, sau đó đi về phòng của mình, nằm xuống ngủ.
Trong phòng bếp, Trịnh Kim Nga và Diệp Tĩnh Trinh cầm tiền trong tay đều ngồi bên cạnh bàn không nhúc nhích, bởi vì họ đang vô cùng kích động.
Diệp Tĩnh Trinh sờ tới sờ lui bốn tờ tiền giấy, yêu thích không buông tay.
Không phải cô ấy chưa từng sờ qua tiền, nhưng cô ấy đã sống đến ba mươi tuổi mà đây là lần đầu tiên cô ấy có thể tự mình kiếm được tiền theo đúng nghĩa.
Cô ấy là người mù, ai cũng coi cô ấy là người tàn tật, cũng chỉ có người trong nhà yên tâm để cô ấy làm việc nhà, công việc nhẹ nhàng ở đội sản xuất đều không tới lượt cô ấy, cô ấy không có cơ hội kiếm tiền.
Hơn nữa cô ấy còn không sinh được con trai, như vậy chẳng khác nào gà mái không đẻ được trứng nên nhà chồng của cô ấy mới không chút kiêng kỵ ngược đãi cô ấy, đuổi cô ấy trở về nhà mẹ đẻ.
Thế nhưng hiện tại cô ấy đã có thể kiếm tiền!
Có thể kiếm tiền, không phải là người vô dụng, chuyện này khiến người ta vô cùng kích động!
Chỉ là một tờ một hào và hai tờ hai hào và năm hào nhưng lúc sờ tới lại khiến cô ấy giống như đang chạm vào mặt trời mà mọi người nói, nóng hừng hực ấm áp.
Trịnh Kim Nga cũng rất vui mừng, chỉ là một tệ, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi con dâu gả vào đưa tiền cho bà!
Trịnh Kim Nga mỉm cười hỏi Diệp Tĩnh Trinh: "Tĩnh Trinh, tiền này, mẹ nên lấy không?”
Diệp Tĩnh Trinh nói: "Mẹ cứ cầm đi, không phải Đông Tuyết đã nói rồi sao, đây là tiền công mua trứng gà, nếu mẹ không lấy thì đổi người khác đi mua trứng gà.”
Trịnh Kim Nga vui mừng vô cùng:
"Ha ha, tốt lắm, vậy mẹ cầm! Ôi, đứa nhỏ này, thật ra nếu nó không đưa tiền cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không buồn bực, nhà chúng ta chỉ có mình Minh Dương là con trai, sau này tiền trong nhà còn không phải đều là của hai vợ chồng nhỏ bọn nó sao?
Chỉ cần bọn họ chăm chỉ cần cù sống qua ngày, có cho tiền mẹ hay không cũng không có gì quan trọng, nhưng nếu con bé cho thì mẹ cũng dễ nói với người ta, gọi là có chút mặt mũi.”
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, chuyện trong nhà đừng nói ra ngoài thì hơn.”
"Không phải mẹ muốn nói, mà là luôn có người nói nhà mình, mẹ cũng phải biện bạch vài câu chứ!”
Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa: "Kim Nga? Kim Nga có ở nhà không?”
Trịnh Kim Nga đi ra ngoài xem, thấy bên ngoài có một bà lão đang đứng: "Ôi, bà tư Lưu, có chuyện gì sao?”
Bà tư Lưu đẩy cái giỏ trong tay về phía trước, nói:
"Tôi nghe nói hôm qua bà đi mua trứng gà, bà còn cần không? Tôi vừa lúc còn một ít, nếu bà lấy thì tôi đỡ phải lên trấn, tuy nói có thể bán đắt hơn một chút, nhưng tôi tay chân già yếu, đi đi về về cũng phải mất nửa ngày, mệt chết tôi.”