Chương 98

“Tốt lắm.” Diệp Mạn khen ngợi, đi tới bàn, cầm lấy hộp cơm Chu Khang Bình đưa cho, mở ra rồi bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Diệp Mạn lau miệng, gọi Triệu Vĩnh An lại: “Chú Triệu, chú chuẩn bị một chút, phân loại xem chúng ta cần những linh kiện gì, Khang Bình tìm tất cả linh kiện trong cửa hàng rồi lau chùi sạch sẽ để cất vào hộp, chúng ta sẽ đến nhà máy sản xuất TV một chuyến.”

“Được, chị Diệp Mạn.” Chu Khang Bình lập tức chạy đi phân loại các linh kiện khác nhau.

Triệu Vĩnh An không nhúc nhích, ông hỏi Diệp Mạn: “Cháu vẫn chưa từ bỏ sao? Định đi tìm quản đốc Lưu sao? Diệp Mạn à, chuyện này quản đốc Lưu sẽ không đồng ý đâu. Ông ta sẽ phải vì kết cục của nhà máy mà suy xét nữa.”

Diệp Mạn chậm rãi ném ra một tin tức lớn: “Quản đốc Lưu đã đồng ý rồi, buổi chiều chúng ta qua đó chính là để xác định xem nhà máy có thể sản xuất linh kiện nào và giá cả như thế nào.”

Gì! Triệu Vĩnh An há hốc mồm đến mức nhét được một quả trứng vịt vào, mất mấy giây ông mới tìm được giọng nói của mình: “Nhà máy làm sao có thể đồng ý được?”

Ông làm ở bộ phận bảo trì, đương nhiên cũng sẽ hiểu được về sản xuất, lời nói lúc sáng của quản đốc Lưu không phải chỉ muốn lấy lệ với bọn họ, chuyện này thực sự khó khăn.

“Bởi vì cháu đã đặt hàng hơn 3.000 chiếc.” Diệp Mạn mặc kệ Triệu Vĩnh An đang khϊếp sợ, thúc giục nói: “Mau chóng chuẩn bị cho tốt, nếu không lát nữa bộ phận sản xuất tan làm, chiều nay chúng ta lại đi một chuyến vô ích.”

Triệu Vĩnh An nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khuyên ngăn: “Diệp Mạn, số lượng nhiều như vậy, chúng ta không thể dùng hết được, cửa hàng cũng không thể ôm nỗi, cháu đừng có mà ngớ ngẩn nữa, chúng ta cứ an an ổn ổn kiếm tiền sống qua ngày không được sao?”

Diệp Mạn này còn trẻ nên thích lăn lộn quá.

Diệp Mạn nhìn ông một cái rồi cười: “Chú Triệu, chú nghĩ đi đâu vậy, nhiều như vậy làm sao chúng ta dùng hết được? Cháu định thành lập một bộ phận bán buôn linh kiện đồ gia dụng rồi bán cho những cửa hàng sửa chữa khác.”

Đó là cách họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn rất nhiều so với việc cửa hàng chỉ có mỗi sửa chữa. Nếu không, chỉ dựa vào vài người bọn họ, hơn nữa thị trường lại nhỏ như quận huyện này, thì một năm bận rộn nhiều nhất có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Muốn phát tài, vẫn phải chơi lớn một lần.

Triệu Vĩnh An nghe thấy kế hoạch này, mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thấy thời gian không còn nhiều, nên ông cũng không hỏi nguyên nhân nữa, nhanh chóng lấy một cuốn sổ ghi ra chi tiết các linh kiện cần sẽ cần tới.

Hai giờ chiều, hai người mỗi người ôm một thùng đi đến nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh.

Sau khi vào cửa chào hỏi nhau, Triệu Vĩnh An lấy thuốc lá Diệp Mạn đã mua trên đường ra, phát cho từng người một, mỗi người một bao thuốc.

Vốn dĩ đã quen biết từ nhau từ lâu, nên cũng coi là có vài phần mặt mũi, hơn nữa còn nhận được sự chỉ thị của quản đốc Lưu, có lẽ đây còn là cơ hội để xóa nợ, nên các đồng nghiệp trong bộ phận sản xuất rất hợp tác, tất cả mọi người đều chăm chú đối chiếu thông tin của những linh kiện từng cái một, đánh dấu lại tất cả các linh kiện có thể sản xuất được, rồi xác định giá cả. Diệp Mạn xem qua, đắt hơn so với cô dự kiến

một chút, nhưng rẻ hơn nhiều so với báo giá của nhà máy kia, tính ra cũng gần so với dự kiến, tính toán thời gian và chi phí sản xuất, xem ra vẫn còn lời.

Tuy nhiên, hiện tại trong nhà máy vẫn còn một số linh kiện không thể sản xuất được, vì vậy Diệp Mạn chỉ có thể tạm thời gạch bỏ những linh kiện này.

“Được rồi, hôm nay mọi người đã làm việc vất vả rồi, rất cảm ơn mọi người!” Diệp Mạn khép cuốn sổ lại, lịch sự cảm ơn những đồng nghiệp cũ trong bộ phận sản xuất.

Những đồng nghiệp cũ này cũng rất dễ nói chuyện: “Đều là người một nhà cả, chuyện nhỏ thôi, khách sáo như vậy làm gì chứ!”

Chào hỏi vài câu, hai bên tách ra rời khỏi nhà máy, Triệu Vĩnh An cầm tờ báo giá, trong lòng có cảm giác không chân thực: “Vậy đã xong rồi sao?”

Diệp Mạn nở nụ cười: “Vẫn còn sớm, vạn dặm khó khăn mới đi được bước đầu thôi. Chú Triệu, mấy ngày nay cửa hàng phải phiền chú rồi, cháu sẽ lên thành phố một chuyến.”

“Lên thành phố làm gì vậy?” Triệu Vĩnh An có chút khó hiểu.

Diệp Mạn nhún vai: “Tìm khách hàng ạ!”

Đã tìm được nguồn hàng ổn định, tất nhiên phải tìm được người mua càng sớm càng tốt để nhanh chóng kiếm được hũ vàng đầu tiên thôi!