Hàng chục nghìn bộ linh kiện, tính sơ qua cũng có giá không dưới vài vạn, thậm chí là mấy chục vạn đồng. Một khoản tiền lớn như vậy, đừng nói đến cô gái trẻ như Diệp Mạn, mà ngay cả một nhà máy lớn như của bọn họ, tài khoản cũng không đủ. Cửa hàng sửa chữa nhỏ của cô mới khai trương chưa lâu, không thể nhanh như thế đã kiếm được khoản tiền lớn như vậy.
Ông cảm thấy Diệp Mạn đang ở đây nói ba hoa chích chòe nê liền có chút không vui: "Tiểu Diệp, tôi thật sự rất bận, cô đừng tới quấy rầy tôi nữa. Nghe nói cửa hàng sửa chữa của cô làm ăn rất phát đạt, vậy cô cứ tiếp tục làm tiếp thôi. Cô gái à, an ổn kiếm tiền, sống cuộc sống bình thường, đừng nên quá tham vọng.”
Diệp Mạn không biết nên nói gì, một lần nữa khôi phục lại tuổi trẻ là chuyện tốt, nhưng thấp cổ bé họng, nói ra cũng không ai tin, thật sự là rất buồn bực.
“Quản đốc Lưu, tôi thật sự không có nói giỡn với ông, tôi đang rất nghiêm túc, ông có nghe tôi nói không?” Diệp Mạn chân thành giải thích, không đợi quản đốc Lưu trả lời, cô đã đem kế hoạch vừa nghĩ ra giải thích cho ông: “Không sai, quản đốc Lưu, cửa hàng sửa chữa của chúng tôi không cần quá nhiều linh kiện. Nhưng còn những cửa hàng sửa chữa khác thì sao? Tôi tin rằng, cả nước có rất nhiều cửa hàng sửa chữa như chúng tôi, họ cũng sẽ không thể tìm thấy linh kiện thay thế phù hợp, bọn họ chỉ có thể dùng các mối quan hệ, mua linh kiện với giá cao cắt cổ, nếu nhu cầu của những người này hợp lại với nhau chẳng phải sẽ tạo ra một thị trường khổng lồ hay sao!”
Cho nên lúc này các nhà buôn mọc lên tràn lan, liều thì ăn nhiều, nhát gan thì chết đói. Trong kiếp trước của cô ở Thâm Quyến, cô đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về những nhà buôn làm ăn phát đạt, ví như một lô sản phẩm được bán từ khu đất A sang khu đất B, qua tay đã kiếm lời được mấy vạn hoặc mấy chục vạn rồi, sau này có một ông trùm bất động sản trong thời đại này dựa vào nhà làm buôn mà khai quật được hũ vàng đầu tiên.
Quản đốc Lưu lắng nghe đạo lý của Diệp Mạn, nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Cô nói đúng, nhưng làm sao chúng ta có thể tìm ra được những người này và kết nối họ với nhau được? Đây là một vấn đề lớn! Tiểu Diệp, cô nghĩ đơn giản quá rồi, không dễ xử lý đâu, nghe lời khuyên của tôi, sống cuộc sống an nhàn với cửa hàng mới khai trương của cô đi!”
Ông nghĩ chắc chắn Diệp Mạn sẽ không thể giải quyết được vấn đề trung gian này.
Nhưng Diệp Mạn lại nói: “Quản đốc Lưu, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, Xưởng sản xuất TV chỉ cần phụ trách nhiệm vụ cung cấp cho tôi một bảng giá linh kiện phù hợp là được, còn lại cứ giao cho tôi. Nếu nhu cầu số lượng bây giờ đã tăng lên, vậy nhà máy có thể sản xuất được những linh kiện thay thế này không?”
Quản đốc Lưu bị cô làm cho cuốn vào vòng xoáy này: “Có thể, vậy cô có thể yêu cầu bao nhiêu? Cô lấy gì để cho nhà máy sản xuất của chúng tôi một cái đảm bảo? Rồi sau khi chúng tôi sản xuất xong, cửa hàng sửa chữa nhỏ của cô có thể chứa được hết hay không?”
Trước mắt, cô không thể đảm bảo điều đó được, cô nói: “Quản đốc Lưu, như vậy đi, chúng tôi dự kiến
đặt mỗi loại linh kiện là 3.000 cái trở lên, trước mắt nhà máy cứ lên bảng báo giá cho tôi trước, tôi sẽ đi tìm khách hàng, chờ thu được tiền cọc xong, tôi sẽ đem tiền cọc giao cho nhà máy, rồi nhà máy tái sản xuất, như vậy ông không cần phải lo lắng gì cả.”
Điều này tương đương với việc toàn bộ rủi ro trong giai đoạn đầu này sẽ dồn hết lên đầu Diệp Mạn, nếu chuyện này không có kết quả, cô sẽ mất công vô ích, có khi còn phải bỏ thêm một khoản tiền vào đó. Về phần xưởng sản xuất TV, chỉ cần báo giá cho cô là xong, cũng không chịu tổn thất gì, nếu mà thành công, nhà máy còn có thể kiếm được một khoản lớn, giảm bớt khó khăn tài chính hiện tại.
Quản đốc Lưu chẳng còn lý do gì để từ chối, ông thở phào nhẹ nhõm: “Cô bảo Triệu Vĩnh An cầm các linh kiện muốn sản xuất qua bên này để thẩm tra đối chiếu một chút, sau đó mới tính được giá cả. Nhưng Tiểu Diệp này, tôi phải nói với cô trường hợp xấu này, nếu số lượng mỗi loại linh kiện thấp hơn 3.000 cái, nhà máy sẽ không sản xuất cho các cô đâu!”
Diệp Mạn cười nói: “Được, quản đốc Lưu, vậy chuyện này coi như chúng ta đã chốt vậy nhé. Tôi về kêu chú Triệu qua đây, buổi chiều sẽ cùng các đồng nghiệp trong bộ phận sản xuất tính giá thành và chi phí của những linh kiện này nhé!”
Mặc dù Diệp Mạn đã cho ông một lời cam kết như vậy, nhưng quản đốc Lưu vẫn không quá tin tưởng cô có thể thành công, ông xua tay: “Sau này tôi sẽ để đồng nghiệp trong bộ phận sản xuất phối hợp với các cô.”
Diệp Mạn thông minh đứng lên: “Vậy tôi không quấy rầy quản đốc Lưu nữa, hẹn gặp lại sau.”
Triệu Vĩnh An quay lại cửa hàng sửa chữa radio TV, vừa làm xong việc rửa tay chuẩn bị ăn cơm thì thấy Diệp Mạn quay lại. Ông lập tức vui vẻ vẫy tay với Diệp Mạn: “Diệp Mạn, cháu về vừa kịp ăn cơm. Sáng nay kinh doanh không tệ, sửa một cái đèn pin và radio TV, tổng cộng kiếm được 12 đồng.”