Chương 96

Đây rõ ràng là muốn đuổi khách mà, Diệp Mạn và Triệu Vĩnh An cũng không muốn mặt dày tiếp tục ngồi ở lại đây, hai người đứng lên, Diệp Mạn nhìn về phía quản đốc Lưu hỏi: “Quản đốc Lưu, nếu như chúng tôi muốn số lượng đủ lớn, thì có phải nhà máy sẽ hỗ trợ làm được đúng không?”

Quản đốc Lưu gật đầu cho có lệ: “Chờ các cô có thể muốn số lượng như vậy rồi hãy nói.”

Biết ông đã mất kiên nhẫn, Diệp Mạn không nói thêm nữa, lễ phép nói: "Hôm nay đã làm phiền quản đốc Lưu rồi, tạm biệt.”

Sau khi rời khỏi nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, Triệu Vĩnh An cẩn thận xem xét mặt của Diệp Mạn, an ủi cô: “Cuối năm có rất nhiều người tìm quản đốc Lưu, ông ấy làm không hết việc nên tính tình có chút nóng nảy. Diệp Mạn, nếu thực sự không được, trước mắt chúng ta cứ làm việc như bình thường đã, lúc nào cũng có thể kiếm được tiền. Cháu cũng đừng trách quản đốc Lưu, danh mục linh kiện mà chúng ta yêu cầu rất phức tạp, số lượng lại không lớn, nếu phân việc xuống dưới xưởng, dưới nhà máy sản xuất khẳng định là có rất nhiều người chắc chắn không hài lòng. Kiếm không được bao nhiêu tiền, còn phải làm không ít chuyện rắc rối, các lãnh đạo chắc chắn là không muốn đảm nhận loại công việc này.”

Diệp Mạn đã nghĩ thông rồi: “Không phải là cháu trách quản đốc Lưu, là do cháu nghĩ quá đơn giản rồi.”

Một nhà máy với hàng nghìn người, phải trả lương hàng chục nghìn đồng mỗi tháng. Với đơn hàng của cô, lợi nhuận nhiều nhất cũng chỉ là mấy ngàn đồng, việc gấp cũng không thể giải quyết được, còn muốn triệu tập mọi người cùng làm, ai sẽ nguyện ý làm đây? Đổi lại là cô, cô cũng không vui. Đây không phải là tương lai, có rất nhiều xí nghiệp nhỏ, các cơ sở công nghiệp khác nhau vô cùng hoàn thiện, thị trường cạnh tranh khốc liệt, muốn cái gì, đừng nói đến mấy trăm cái, chỉ cần bạn chịu chi tiền, họ vẫn có thể nhanh chóng làm được.

Triệu Vĩnh An còn tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt, cười chuyển đề tài: “Chúng ta đều không ở cửa hàng, không biết một mình Khang Bình có thể ứng phó được không?”

Diệp Mạn gật đầu, dừng chân nói: “Quả thực trong cửa hàng không thể thiếu chú Triệu được, chú về trước đi, cháu còn có chút việc phải làm.”

Diệp Mạn luôn có ý tưởng và có sự sắp xếp riêng của mình, Triệu Vĩnh An không nghĩ ngợi nhiều liền nói: “Được rồi, cháu đi làm việc đi, chú quay lại cửa hàng trước.”

Hai người chia tay nhau ở ngã tư, Diệp Mạn đợi Triệu Vĩnh An băng qua đường, sau đó mới xoay người đi bộ về.

Quản đốc Lưu vừa tiễn khách ra ngoài thì nhìn thấy Diệp Mạn đang ngồi trên bậc đá bên ngoài văn phòng của mình, trên tay cầm tờ Khê Hoa nhật báo.

Tại sao cô gái này vẫn chưa đi? Sau khi tiễn khách xong, quản đốc Lưu đứng trước mặt Diệp Mạn: “Cô còn chuyện gì sao?”

Diệp Mạn nhanh chóng đứng lên.

Quản đốc Lưu nhìn cô gái trẻ chỉ trạc tuổi con gái mình, ngày mùa đông ngồi ở ngoài phòng làm việc của mình lâu như vậy, thoáng động lòng trắc ẩn, giọng điệu chậm lại: “Tiểu Diệp, cô về đi, tôi đang rất bận, không có thời gian để chơi cùng các cô.”

Không có Triệu Vĩnh An ở đây, quản đốc Lưu chỉ coi cô như một đứa nhóc mà nói chuyện.

Diệp Mạn không nói nên lời, kéo khóe miệng cười nói: “Quản đốc Lưu, ông cho tôi mười phút, sau khi nghe kế hoạch của tôi, ông muốn quyết định thế nào cũng được?”

Quản đốc Lưu thực sự bị thuyết phục bởi sự bướng bỉnh của cô, xoay người nói: “Vào đi.”

Diệp Mạn lại một lần nữa bước vào phòng làm việc của quản đốc Lưu.

Quản đốc Lưu ngồi sau bàn làm việc, bất đắc dĩ nhìn cô: “Nói đi, cô lại có ý tưởng gì?”

Diệp Mạn nói: “Quản đốc Lưu, hầu hết các linh kiện này đều có thể được sản xuất trong nhà máy đúng không?”

Xuất phát điểm của quản đốc Lưu là từ công nhân mà đi lên, vì vậy ông nắm rõ được hoạt động sản xuất, lập tức gật đầu: “Đa phần linh kiện mà cô đề cập đến không khó để sản xuất, nhưng loại nào thông dụng hơn thì sẽ tốt hơn, còn những loại phức tạp, ít dùng hơn, thì việc sản xuất hàng trăm chiếc như vậy sẽ không có lợi nhuận, tôi không phải là cố ý làm khó các cô. Trước kia cô cũng đã từng làm việc trong nhà máy của chúng tôi, mọi người đều là người quen, cũng coi như người một nhà, nếu có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ.”

Diệp Mạn gật đầu: “Tôi biết lời quản đốc Lưu nói là thật. Nhưng nếu tôi không muốn vài trăm, mà là vài nghìn, thậm chí vài chục nghìn cái, vậy thì nhà máy có thể sản xuất được không?”

“Cô đang đùa tôi à?” Quản đốc Lưu ngồi thẳng dậy, nheo mắt lại, đánh giá xem lời cô nói có bao nhiêu là sự thật: “Tiểu Diệp, cửa hàng nho nhỏ của các cô vốn dĩ là không thể tiêu thụ được nhiều linh kiện như vậy, hơn nữa cô lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy, đừng có nói giỡn trước mặt ông già này.”

Ông sớm nhận ra được những gì Diệp Mạn nói không có căn cứ thực tế chút nào.