Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vào đi!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, giám đốc Lưu ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt một cái, thấy là Triệu Vĩnh An, ông hơi kinh ngạc hỏi: “Lão Triệu, ông có việc gì sao?”

Triệu Vĩnh An hơi nghiêng người sang bên cạnh, để mặt Diệp Mạn lộ ở phía sau ông ra: “Quản đốc Lưu, không phải là tôi đến tìm ông, mà là Diệp Mạn tìm ông có chuyện.”

Quản đốc Lưu bưng ly trà hoa cúc trên bàn lên nhấp một ngụm, liếc nhìn Diệp Mạn, nhìn đồng chí nữ trẻ tuổi có chút lạ mặt, chắc lại tới đây xin việc. Nghĩ đến trong lòng đang còn một đống phiền phức, quản đốc Lưu xoa xoa trán, thật sự không có tâm trạng giải quyết chuyện của bọn họ, thẳng thắn nói: “Lão Triệu, nếu ông tới đây vì mục đích công việc, quên đi, năm nay trong nhà máy không có mấy cái chỉ tiêu đó đâu.”

Công việc kinh doanh ngày càng sa sút, cứ hai ba ngày ông lại bị chỉ trích, giờ còn không nuôi sống nổi công nhân, làm sao ông có thể tiếp tục nhồi thêm người vào đây được chứ, dù ông có sẵn lòng cho ông ấy một ân tình thì chỉ tiêu này cũng không được thông qua.

“Quản đốc Lưu, tôi từng là nhân viên của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, gần đây tôi cùng chú Triệu mở cửa hàng sửa chữa bên ngoài, hôm nay tôi đến tìm không phải để xin việc, mà là để nói chuyện với quản đốc Lưu về một ý tưởng tôi mới vừa nghĩ ra, ông có thể cho chúng tôi nửa giờ không? ”Diệp Mạn đứng ra, mỉm cười giải thích nguyên nhân.

Nghe nói cô không phải đến để xin việc, sắc mặt của quản đốc Lưu trở nên tốt hơn rất nhiều, ông chỉ vào ghế nói: “Lão Triệu, Tiểu Diệp, vào đây ngồi đi. Tiểu Diệp, cô muốn bàn chuyện gì với xưởng TV của chúng tôi?”

Tuy rằng đối với đề nghị của Diệp Mạn ông không ôm nhiều hy vọng, nhưng nhìn tình hình hiện tại của nhà máy, còn có thể kém đến mức nào nữa? Vì vậy, ông vẫn quyết định lắng nghe xem Diệp Mạn sẽ nói cái gì.

Diệp Mạn đem kế hoạch của mình trình bày chi tiết: “Quản đốc Lưu, cửa hàng sửa chữa của chúng tôi hiện đang thiếu hụt các loại linh kiện thay thế, hiện tại chúng tôi đang tìm kiếm các nhà máy đổ buôn, tuy nhiên khi họ nghe nói cửa hàng chúng tôi chỉ là hộ cá thể thì đều từ chối. Tôi nghe chú Triệu nói, trước kia nhà máy của chúng ta từng sản xuất radio, và đang có kế hoạch khởi động lại việc sản xuất radio, vì vậy tôi muốn hỏi quản đốc Lưu xem ông có thể xem xét giúp chúng tôi sản xuất một lô linh kiện hay không?”

Quản đốc Lưu không có nửa điểm sẽ đồng ý, chỉ hỏi: “Các cô cần gì?”

Điều này Triệu Vĩnh An là người biết rõ nhất, ông liệt kê hàng chục linh kiện tương đối thường dùng vào, báo cáo chi tiết ra, trong đó radio, tủ lạnh, TV và quạt điện là chiếm đa số, trước mắt bao gồm một số thiết bị gia dụng được sử dụng phổ biến nhất trên thị trường hiện nay.

Quản đốc Lưu nghe được một nửa, lập tức vung tay lên: “Dừng lại, các loại linh kiện ông đều muốn cả, vậy cho tôi hỏi, ông cần bao nhiêu linh kiện?”

Diệp Mạn và Triệu Vĩnh An còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề này, trước mắt khẳng định là sẽ không cần nhiều, còn về lâu dài chắc chắn sẽ cần rất nhiều. Nhưng lần này mở miệng đòi quá ít thì sẽ không thích hợp, Diệp Mạn lên kế hoạch một chút, rồi báo một con số cho quản đốc Lưu: “Mỗi thứ năm trăm cái, có thể không?”

Quản đốc Lưu cau mày khi nghe điều này, nhìn về phía Diệp Mạn nói: “Trước đây cô không phải ở vị trí sản xuất đúng không?”

Diệp Mạn gật đầu: “Quản đốc Lưu nói không sai, tôi đã vào xưởng mấy năm nay nhưng vẫn luôn làm ở bộ phận bảo trì.”

Quản đốc Lưu gật đầu, khoanh tay lên ngực, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Diệp, những linh kiện mà cô muốn, có những linh kiện cũng liên quan đến radio, đợi chúng tôi bắt đầu khởi động lại sản xuất radio vào năm sau, cô có thể đến trực tiếp nhà máy để lấy hàng, miễn là nhà máy có đủ linh kiện. Còn những linh kiện khác giống như ốc vít không quá phức tạp, chỉ có một số kiểu dáng hoặc một số kiểu khác tương đối đơn giản, chúng tôi có thể giúp cô sản xuất, còn lại hầu hết các các bộ phận linh kiện mà cô muốn, vì số lượng yêu cầu quá ít nên xưởng chúng tôi không thể sản xuất được.”

Diệp Mạn kinh ngạc, cô biết những số lượng linh kiện cô muốn quả thực rất nhỏ so với một nhà máy có 1.000 nhân công.

Nhưng nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh không phải là loại nhà máy về sau sẽ được cơ giới hóa hoàn toàn, ngay cả khi quản đốc Lưu mua dây chuyền sản xuất TV màu vào năm nay, nhà máy vẫn chưa có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, mà là nửa thủ công nửa máy móc, có rất nhiều lao động đều dựa vào thủ công.

Vì vậy, mặc dù những thứ cô yêu cầu có chút phiền phức, nhưng nhà máy cũng không phải là không thể làm được. Bây giờ các nhà máy đều như thế này sao, có thể kiếm được tiền từ những đơn hàng nhỏ lẻ này mà vẫn không muốn làm sao? Dù sao cũng phải sống sót trước đã, sau đó mới nghĩ đến những thứ khác!

Quản đốc Lưu vẫn còn việc phải làm, thấy việc kinh doanh Diệp Mạn nói như muối bỏ biển, không thể cải thiện tình trạng khó khăn hiện tại trước mắt của nhà máy, vì vậy cũng mất hứng nói chuyện với cô.

“Tiểu Diệp, lão Triệu, lát nữa tôi còn có khách, không tiếp được các người nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »