Chương 94

Trong lúc nôn nóng chờ đợi, vào ngày mười hai tháng mười hai âm lịch, Diệp Mạn cuối cùng cũng nhận được hồi âm từ một nhà máy sản xuất máy giặt.

Trong thư, bên kia hứa sẽ cung cấp hàng cho họ nhưng họ phải chuyển tiền trước khi chuyển hàng, trong thư có kèm theo bảng giá. Nhìn thấy bảng giá này, Diệp Mạn suýt chút nữa nổ tung, một cái đinh con ốc đã có giá 2 đồng, lại càng chưa bàn đến những linh kiện quan trọng khác, đa số giá đều từ hai con số, lần trước có sửa máy giặt cho thị trưởng Mao cô đã từng đổi một cái tụ điện loại này, mà giá tụ điện trong bảng giá trực tiếp đã là 80 đồng.

Mọi người à, nếu vứt một chiếc máy giặt đi, hãy nhớ lấy điều này, giá linh kiện bán ra, chẳng phải là đến vài ngàn đồng sao?

Triệu Vĩnh An nhìn thấy bảng giá thì thở dài ngao ngán cảm thán rằng quá là quá đáng rồi, ông khuyên Diệp Mạn: “Thôi bỏ đi, chúng ta đã tìm nhiều công ty như vậy, nếu không phải là không có phản hồi gì, thì chính là bị chặt chém, giá cả như vậy, nếu như chúng ta có mua đi chăng nữa, khi khách hàng thay linh kiện, thì chúng ta một xu cũng chẳng kiếm được đâu, vì không khách hàng nào có thể chấp nhận được mức giá này cả.”

Diệp Mạn ray ray trán: “Cháu biết.”

Giá này chắc chắn không thể chấp nhận được.

Thấy Diệp Mạn vẫn không từ bỏ ý định, Triệu Vĩnh An lấy nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh ra an ủi cô: “Diệp Mạn, cửa hàng của chúng ta cũng rất tốt, một tháng có thể kiếm được mấy trăm đồng, so với ở xưởng sản xuất TV tốt hơn rất nhiều. Cháu không sống trong khu nhà của nhà sản xuất TV nên cháu không biết, gần đây giám đốc Lưu lo lắng đến bạc trắng cả đầu, năm nay ông ấy đã nộp đơn xin thành phố, nhưng dây chuyền sản xuất TV màu mà ông ấy mua với giá cao không thể sử dụng được, để ở một bên không dùng được, TV đen trắng cũng không bán được, năm nay nhà máy thua lỗ nghiêm trọng, giám đốc Lưu chịu áp lực rất lớn, nhiều lần ở nhà máy tức giận ầm lên, năm nay cũng không trông đợi sẽ có phúc lợi gì cho Tết Nguyên Đán này, có thể trả lương kịp thời đã là tốt rồi!”

“Cái gì, tình hình trong nhà máy rất tệ sao?” Diệp Mạn không tin, có nhiều lý do khiến Nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh rơi vào tình trạng này, phương pháp quản lý, phân bổ lao động, quyền hạn thuộc trách nhiệm, và nhiều khía cạnh khác đều tồn tại vấn đề. Đây không phải lỗi của bất kỳ doanh nghiệp nhà nước nào, mà đây là đặc điểm của hầu hết các xí nghiệp nhà nước trong cả nước. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc công nhân bỏ việc, dù sao thì họ cũng đã làm việc nhiều năm ở đây, chẳng phải chỉ để kiếm được đồng lương thôi sao.

Triệu Vĩnh An nói: “Đúng vậy, vài ngày trước, giám đốc Lưu đã dán một bài báo “Luật phá sản doanh nghiệp" lên bảng thông báo của nhà máy, hiện tại trong nhà máy nhiều người đã có chút lo lắng. Báo chí cũng đều đăng lên rồi, chẳng lẽ về sau nhà máy sẽ thực sự đóng cửa?”

Kỳ thật, Triệu Vĩnh An chưa bao giờ tin rằng nhà máy mà ông đã làm việc cả đời sẽ đóng cửa, cho dù Diệp Mạn đã từng nói điều này mấy lần rồi. Nhưng khi nhìn báo chí bắt đầu đăng nội quy luật pháp như vậy, trong lòng ông cũng cảm thấy không yên lòng, bởi vì tình trạng hoạt động của nhà máy sản xuất TV thực sự rất tệ.

Diệp Mạn hiểu rõ: “Chỉ có một số ít người lo lắng thôi, còn đâu phần lớn mọi người sẽ không coi trọng chuyện này, sau một thời gian, mọi người sẽ quên chuyện này thôi.”

Vì vậy, khi ngày này đến, tất cả mọi người sẽ rất mất mát.

Triệu Vĩnh An ngẫm lại: “Hầy, nhưng giám đốc Lưu hẳn là rất sốt ruột, nghe nói năm sau ông ấy có kế hoạch sản xuất các sản phẩm khác, xem liệu có thể cải thiện được tình trạng hoạt động của nhà máy hay không.”

Diệp Mạn cảm thấy vấn đề này không lạc quan lắm, nhìn việc ông ấy xin một số tiền khổng lồ để mua dây chuyền sản xuất TV màu này, có thể thấy giám đốc Lưu muốn kiên quyết cải cách, đáng tiếc là do nhiều yếu tố, nên con đường này chưa đi thông được, vì vậy kết cục của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh vẫn là không thể chịu đựng thêm được vài năm nữa.

Cô thuận miệng hỏi một câu: “Giám đốc Lưu định sản xuất cái gì?”

Triệu Vĩnh An nói: “Radio.”

“Radio? Tại sao lại muốn sản xuất cái này?” Diệp Mạn kinh ngạc nhìn ông.

Radio đúng thực là đã thịnh hàng trong một thời gian dài, đặc biệt là sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đến những năm thập niên 80 và 90, bởi vì mọi người đều quá nghèo, không mua nổi TV, hơn nữa hiện nay so với radio thì các kênh TV có thể thu được không nhiều, vì vậy radio đã trở thành một trong những kênh quan trọng nhất để mọi người biết được tin tức trong nước.

Nhưng hiện nay nền kinh tế trong nước đang phát triển vượt bậc, thu nhập của người dân cũng ngày càng tăng cao, vì vậy TV vốn từng là mặt hàng xa xỉ cũng sẽ sớm có mặt trong nhà của hầu hết mọi người, thay thế vai trò của radio, vì vậy trong tương lai doanh số bán ra của radio sẽ giảm dần theo từng năm.

Chẳng trách cuối cùng nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh vẫn bị phá sản, những nỗ lực của giám đốc Lưu đã đi sai hướng.

Triệu Vĩnh An không nghĩ tới nhiều như vậy, cười nói: “Nhà máy của chúng ta ban đầu chính là sản xuất radio, như vậy đây có thể được coi là quay lại nghề cũ.”

Diệp Mạn rất ngạc nhiên, tiền thân của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh hóa ra lại là một xưởng sản xuất radio.

Nhưng chính điều này đã nhắc nhở cô rằng, nếu các nhà máy sản xuất TV cũng có thể sản xuất radio, thì liệu họ có thể sản xuất được các linh kiện thay thế cho các thiết bị gia dụng như tủ lạnh, máy giặt và quạt hay không? Vậy thì, các loại kích cỡ ốc vít chắc chắn không có vấn đề gì, còn có một số bộ phận ít phức tạp hơn thì chắc chắn cũng không khó để bắt chước, chỉ những linh kiện trung tâm mới gặp phải vấn đề khó khăn.

Nhưng như vậy cũng là đủ rồi, chỉ cần gom đủ được hầu hết các bộ phận thì các thiết bị gia dụng như máy giặt, tủ lạnh đều có thể sửa chữa được, nếu những linh kiện trung tâm bị hỏng, phí sửa chữa sẽ rất cao, còn không bằng mua mới, vậy không nhất thiết phải sửa chữa nữa.

Vậy thì, vấn đề linh kiện thay thế không phải là đã được dễ dàng giải quyết sao?

Trước mắt đã có giải pháp, cô cần gì phải phí công đi tìm xa, đi năn nỉ các ông các bà khắp nơi cầu xin người khác bán đồ cho mình?

Diệp Mạn kích động: “Chú Triệu, cháu có một giải pháp có thể giải quyết những vấn đề chúng ta đang gặp phải, hơn nữa còn mang lại thu nhập ổn định cho xưởng sản xuất TV.”

Triệu Vĩnh An bị câu nói không đúng chủ đề của cô làm cho choáng váng: “Biện pháp gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh chứ?”

Hai ba câu cũng không thể giải thích được rõ ràng, Diệp Mạn nhìn thoáng qua thời gian, kéo Triệu Vinh An nói: “Chú Triệu, hiện tại còn chưa tan làm, chú đi cùng cháu một chuyến, chúng ta đi nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh tìm giám đốc Lưu, trên đường đi cháu sẽ giải thích rõ hơn về giải pháp của cháu, cái này sẽ giúp cho đôi bên cùng có lợi!”