- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
- Chương 93
Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
Chương 93
Bà còn chưa nói xong đâu, quản lý Dương còn chưa nói hết chuyện, nhưng bà cũng không thể trì hoãn việc kinh doanh của Diệp Mạn, chỉ có thể nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, mọi người đều là đồng nghiệp cũ, về sau nếu cô muốn mua đồ điện cũ, thì ưu tiên xem xét nhà máy của chúng tôi. Đồ điện của nhà máy chúng tôi rất tốt, dùng ba bốn năm so với vừa mới mua cũng không khác nhau là bao!”
Diệp Mạn vội vàng cảm ơn rồi rời đi, nhưng thay vì rời khỏi nhà máy, cô quay đầu đi vào phòng trực, gọi điện thoại ở bưu điện quá đắt, còn phải đi rất xa, cô dứt khoát tìm phòng trực mượn điện thoại để dùng một chút.
Sau khi vào cửa chào ông chú trong phòng trực, Diệp Mạn lấy ra một bao thuốc, nhét vào người ông chú: “Chú Lưu, cháu mượn điện thoại của nhà máy dùng một chút, phiền chú nhé.”
Chú Lưu sảng khoái đồng ý: “Ở bên kia, cháu tự dùng đi, cứ dùng đi.”
“Dạ!” Diệp Mạn gật đầu, lấy sổ tay ra, gọi điện cho nhà máy sản xuất tủ lạnh Phụng Hà ở tỉnh bên cạnh.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, bên kia nghe được ý định của cuộc gọi, không lòng vòng nói thẳng: “Cô lấy chỉ tiêu rồi qua đây nhận hàng!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Mạn chán nản, cô mà có chỉ số thì còn cần dùng điện thoại liên hệ riêng với nhà máy sao. Hơn nữa, cô là một cửa hàng tư nhân nhỏ, các chỉ số thu mua lấy từ đâu ra?
Thời gian không còn nhiều, Diệp Mạn tạm thời bỏ qua công ty này gọi một xưởng máy giặt ở tỉnh bên cạnh, thái độ bên kia tốt hơn một chút so với xưởng sản xuất tủ lạnh, nhưng khi nghe nói cửa hàng của Diệp Mạn chỉ là tiệm sửa chữa đồ gia dụng nhỏ, bên kia rõ ràng là không bị thu hút, trực tiếp từ chối.
Liên tiếp vấp phải trắc trở, đã gọi điện nhiều cuộc rồi nhưng không ai đáp ứng, họ là một hộ lao động tự do vô danh, nhà máy lớn nào sẽ để họ vào mắt chứ?
“Cô gái à, đừng lãng phí thời gian, vô ích thôi. Các cháu là hộ cá thể, số lượng mua hàng cũng không nhiều lắm, làm gì có điểm nào để các công ty lớn để mắt đến, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có ai muốn ôm phiền phức cho mình chứ, chạy lên chạy xuống cũng không phải vì chút tiền này!” Một lời của chú Lưu đã nói toạc ra sự thật.
Diệp Mạn cầm cuốn sổ ghi chép, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn chú Lưu, cháu sẽ nghĩ cách khác.”
Nhìn thấy cô ỉu xìu đi về, Triệu Vĩnh An ngay lập tức đã biết chuyện này hơn phân nửa là không có kết quả rồi.
Ông an ủi Diệp Mạn: “Nếu không có linh kiện phù hợp thì cũng không sao, cửa hàng của chúng ta vẫn có thể tiếp tục kinh doanh mà, nói cho cháu một tin tốt, một buổi sáng nay, chúng ta đã khai trương hai cái, tiền chú để trong ngăn kéo, tổng cộng là bốn đồng năm.”
Bốn đồng tiền nghe cũng không ít, thuê cửa hàng một ngày tốn năm hào, giá nhân công cố định chưa đến hai đồng, trước mắt các công cụ và linh kiện hiện tại đều do nhà máy sản xuất TV đóng gói tới, như vậy theo tính toán, tất cả chi phí được trả trong sáng nay rồi, số tiền buổi chiều kiếm được đều là lợi nhuận.
Nhưng cô không muốn chỉ là cố gắng kiếm sống qua ngày, cô mong muốn cửa hàng này sẽ tích lũy được nguồn tài chính cho cô, vì vậy cô nhất thiết phải có khả năng sửa chữa tivi, máy giặt và tủ lạnh, sửa những đồ gia dụng này mới có thể kiếm được khoản lớn, chi phí một lần sửa chữa hết 10-20 đồng sẽ không bị chê mắc chê rẻ. Muốn mua chiếc radio, hay quạt điện loại thấp thì cần 20 đến 30 đồng một cái, còn loại cao cấp thì trên dưới 100 đồng, vì vậy nhiều người sẽ không ngại bỏ vài đồng để sửa chữa chứ chưa nói đến vài chục đồng, nếu muốn kiếm tiền, thì phải sửa chữa các thiết bị đắt tiền.
“Chú Triệu, cháu sẽ suy nghĩ lại.” Diệp Mạn không chịu từ bỏ.
Cô quay lại quầy, mở thông tin liên lạc vừa ghi chép được từ chỗ quản lý Dương, nếu cô gọi điện đến những công ty này, nhân viên trong phòng trực sẽ không bao giờ báo chuyện này lên lãnh đạo cấp cao hơn, vậy cô thử viết thư xem sao?
Nếu không phải do khoảng cách địa lý quá xa xôi, hơn nữa còn tốn quá nhiều chi phí đi đường, Diệp Mạn đã muốn tự mình đi ô tô đến rồi.
Cô đã dành cả buổi chiều để viết một vài lá thư khẩn cầu mua hàng, trước khi bưu điện đóng cửa đã kịp bỏ chúng vào hòm thư.
Tiếp theo là chờ đợi tin tức.
Chỉ còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán. Có thể là do mọi người truyền tai nhau, công việc kinh doanh của cửa hàng đã dần khởi sắc, mỗi ngày doanh thu có thể lên đến mười mấy đồng, nhiều hôm gặp thời có khi còn hơn ba mươi hay bốn mươi đồng, hôm đó Triệu Vĩnh An sửa máy giặt cho một ủy viên cán bộ trong huyện, kiếm lời được 25 đồng một lúc. So với thu nhập khi còn làm việc trong nhà máy sản xuất TV thì cao hơn nhiều, chỉ là điều này vẫn còn cách quá xa với mục tiêu của Diệp Mạn đặt ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
- Chương 93