Chương 92

Mặc dù việc mua đồ gia dụng chỉ là nổi lòng tham

bất ngờ, nhưng cũng không phải là lời mà Diệp Mạn nói ra chỉ để ứng phó với thị trưởng Mao.

Trải qua lần đi sửa máy giặt này cùng thị trưởng Mao, trong tâm trí của Diệp Mạn đã ý thức sâu sắc được là trong cửa hàng của họ đang rất thiếu hụt linh kiện thay thế. Hầu hết các linh kiện trong cửa hàng của họ đều được mua từ nhà máy sản xuất TV, tất cả đều là hàng secondhand, rẻ thì rẻ nhưng điều này cũng gây ra một vấn đề, các linh kiện, chủng loại đều chỉ có một, phương án sửa được TV thì không phải lo, nhưng lại có vấn đề phát sinh, đó là không có linh kiện thay thế, vì vậy dù kỹ thuật của Triệu Vĩnh An có tốt đến đâu cũng không thể làm được gì.

Một cửa hàng sửa chữa không thể chỉ sửa chữa mỗi một loại, chưa nói đến lợi nhuận đơn lẻ, đây cũng được coi là một loại hành vi đuổi khách hàng. Bây giờ trong huyện, một trong những cửa hàng sửa chữa chuyên nghiệp chính là bọn họ, chờ sau này có những cửa hàng khác mọc lên, ai còn dám đến cửa hàng của họ để sửa chữa đồ gia dụng nữa? Khách của họ sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác kéo đi hết.

Cho nên cửa ải khó khăn này nhất định phải khắc phục được.

Trên đường về, Diệp Mạn bàn bạc chuyện này với Triệu Vĩnh An: “Chú Triệu, chú có biết mua lô phụ tùng tủ lạnh, máy giặt, máy ghi âm ở đâu không?”

Về phần phụ kiện của quạt điện, trước mắt chưa cần vội, vì mùa đông nhiều người đã cất quạt điện đi, nếu không cần thiết sẽ không lấy ra sửa chữa. Hôm qua bởi vì nghe nói là miễn phí sửa chữa, nên nhiều người mới mang quạt điện đến đây, còn ngày thường sẽ không có ai mang quạt điện qua đây sửa hết, vấn đề này có thể xem xét sau khi thời tiết ấm hơn vào năm sau.

Triệu Vĩnh An đã làm việc trong xưởng sản xuất TV hơn chục năm nay, chuyên sửa chữa máy móc, nào có biết đến việc mua bán.

Ông bất lực lắc đầu: “Chú cũng không biết.”

Thấy Diệp Mạn thực sự khó khăn, ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Không chừng quản lý Dương có cách đấy, bà ấy làm công tác thu mua nhiều năm, đã từng đến không ít các tỉnh thành.”

Quản lý Dương là người mua hàng của xưởng sản xuất TV, nên thường xuyên phải ngoại giao với các nhà máy khác, vì vậy bà ấy là người nắm rõ thông tin nhất.

Trong lòng Diệp Mạn tự có tính toán.

Buổi sáng hôm sau, cô đến phòng thu mua của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh để tìm quản lý Dương.

Hai ngày trước, cô mới qua nhà bà mua chiếc máy giặt cũ, vì vậy quản lý Dương vẫn còn có ấn tượng với Diệp Mạn, bà nhanh chóng nói: “Cô chính là người tối hôm trước đến nhà tôi cùng với lão Triệu nhỉ. Nhà tôi chuẩn bị mua máy giặt mới, tiền cũng đã đưa cho người khác rồi, nên chúng tôi sẽ không cho trả lại máy giặt cũ đâu.”

Diệp Mạn bật cười, vội vàng phủ nhận: “Không phải tôi đến đây để trả lại đồ, quản lý Dương, tôi tới tìm bà không phải vì chuyện này.”

Quản lý Dương thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình hơn một chút: “Như vậy à, cô ngồi đi, tôi cho người đi pha trà.”

Khi tách trà được mang lên, quản lý Dương hỏi: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Diệp Mạn nói thật ý đồ hôm nay cô đến đây: “Nói thật, quản lý Dương chắc cũng đã nghe nói qua, tôi và chú Triệu đã rời khỏi nhà máy, mở một cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng trên đường Đông Hưng, hiện tại còn thiếu rất nhiều bộ phận linh kiện, đặc biệt là linh kiện của máy giặt, tủ lạnh, đài radio, vì vậy tôi muốn mua một lô linh kiện điện tử. Nhưng chú Triệu và tôi đều không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì vậy chú Triệu đã đề cử tôi đến gặp quản lý Dương đây, ông ấy nói nhà máy của bà có quan hệ rất rộng, không biết bà có thể xem xét giới thiệu cho chúng tôi một vài đơn vị sản xuất linh kiện trong lĩnh vực này không?”

Ở thời điểm này, không có internet, điện thoại cũng không phổ biến, vì vậy muốn có quan hệ để tìm một công ty sản xuất liên quan rất mất công. Nếu có người quen trong lĩnh vực này thì có thể tránh được rất nhiều đường vòng.

Quản lý Dương đã làm công tác thu mua nhiều năm qua, nên tất nhiên bà ta có một số tài nguyên trong lĩnh vực này, bà nói: “Hiện tại, không có công ty nào sản xuất linh kiện thay thế độc lập, ví dụ, các bộ phận trên máy giặt hầu hết do nhà sản xuất tự sản xuất. Nếu cô muốn mua linh kiện thì cứ trực tiếp tìm nhà sản xuất bán buôn là được, hiện tại trong tay tôi cũng có thông tin mấy công ty sản xuất liên quan ở tỉnh ta và các tỉnh thành lân cận, cô có muốn không?”

“Tất nhiên là muốn rồi, cảm ơn quản lý Dương!” Diệp Mạn rất vui mừng, quả nhiên đi tìm quản lý Dương là việc đúng đắn.

Quản lý Dương lấy ra cuốn sổ tay quý giá của mình, trong đó có ghi lại địa chỉ, số điện thoại và tên người liên hệ của hầu hết các công ty mà bà đã giao dịch làm ăn trong nhiều năm qua. Lật đến trang các công ty sản xuất tủ lạnh, máy giặt, máy ghi âm, quản lý Dương đưa cuốn sổ cho Diệp Mạn: “Đây, chỗ này, chỗ này nữa... Đã qua nhiều năm không liên lạc rồi, nhưng thông tin liên lạc của họ chắc sẽ không có thay đổi.”

Diệp Mạn vội vàng lấy sổ tay ra chép lại, cảm kích nói: "Cảm ơn quản lý Dương, bà thật sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không tôi giống như ruồi nhặng mất đầu, lang thang khắp nơi đi tìm công ty, mà còn chưa chắc đã tìm được.”

Quản lý Dương xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, mọi người đều từng là đồng nghiệp. Nghe nói chủ nhật hôm đó, bộ phận bảo trì đi giúp sửa chữa đồ điện trong tiệm của cô, mới làm nửa ngày đã được trả ba đồng, mở cửa hàng sửa chữa này có phải là kiếm được nhiều lắm không?”

Diệp Mạn cười khổ: “Tôi kiếm được một ít tiền thôi, nhưng không phải đêm đó tất cả đều vào túi bà hết sao, hơn nữa tôi còn phải bỏ thêm tiền tiết kiệm của mình nữa mới đủ đấy?”

“Chuyện này …” Quản lý Dương vốn dĩ muốn buôn chuyện phiếm về chuyện làm ăn của bọn họ ở bên ngoài, nhưng không ngờ lửa lại đốt đến cả bà, nên nhanh chóng cười một tiếng ha ha,

rồi đổi chủ đề: “Cửa hàng các cô mua không nhiều linh kiện lắm, có thể các công ty đó sẽ không muốn bán cho cô đâu.”

Diệp Mạn rất muốn chặn miệng quản lý Dương.

Thậm chí, chưa kịp liên lạc với đối phương, bà ta đã dội một gáo nước lạnh vào người cô.

“Phải thử một chút đã chứ, nếu không, chúng tôi có thể tìm thấy linh kiện thay thế liên quan ở đâu bây giờ? Đồ điện bị hỏng cũng không có cách nào sửa chữa được.”

Cô thật sự không muốn nói chuyện phiếm với quản lý Dương, người chỉ toàn buôn chuyện bát quái, Diệp Mạn nhanh chóng ghi chép tên và thông tin liên lạc của các công ty, rồi đứng dậy nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn quản lý Dương rất nhiều, tôi phải nắm chặt thời gian gọi điện thoại cho họ, nên tôi xin phép đi trước, hôm nào có thời gian tôi lại qua đây tìm quản lý Dương uống trà.”