Rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu Diệp Mạn, cuối cùng cô chọn nói ra sự thật, rượu thơm cũng sợ hẻm sâu*, bọn họ làm ăn trung thực, cớ gì lại không đem ra để thu lấy hảo cảm của thị trưởng Mao?
*Đây là câu triết lý trong kinh doanh của người Trung Quốc, hàm ý rằng phàm đã là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến, hẻm có sâu đến đâu người ta cũng có thể men theo mùi rượu thơm mà tìm đến. Nhưng nữ chính lại nói rượu thơm cũng sợ hẻm sâu ý là lúc này cửa hàng mới khai trương, cần bỏ chút công sức marketing mới có khách.
Đôi khi làm điều gì bạn cũng cần nêu cao tên tuổi, để mọi người biết bạn đã bỏ ra bao nhiêu công sức vào đó, học cách tự tuyên truyền và phô bày.
"Thị trưởng Mao, thật xin lỗi vì hôm qua tôi đã bốc phét. Thợ chính Triệu của chúng tôi từng là trưởng bộ phận bảo trì của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, kĩ thuật của ông ấy thì miễn bàn rồi, nhưng những món đồ gia dụng được tiếp xúc phần lớn là TV, máy lạnh, máy giặt hay mấy loại đồ điện đắt tiền này thì ít được tiếp xúc, chẳng có kinh nghiệm gì mấy. Vì vậy, tối hôm qua, chúng tôi đã chi hơn 400 tệ để mua một chiếc máy giặt cũ để tháo rời rồi lắp ráp lại để tìm hiểu cấu tạo bên trong cũng như nguyên lý hoạt động của máy giặt. Trước mắt thì cái máy giặt đó vẫn ở trong tiệm, tôi kêu Khang Bình đi lấy tụ điện chính là tụ điện của cái máy giặt đó.”
Thị Trưởng Mao với tư cách là người đứng đầu một Huyện, lẽ nào lại không thể nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này của Diệp Mạn.
Nhưng thái độ của đối phương rất thẳng thắn vô tư, hơn nữa cũng là vì để sửa chữa máy giặt của mình, thế mà cô ấy có thể không chút do dự bỏ ra hơn 400 tệ để mua một chiếc máy giặt về tháo ra để nghiên cứu. Tinh thần nghiên cứu và sự táo bạo này rất đáng khâm phục.
Thị trưởng Mao có chút hiểu ra tại sao bộ trưởng Dương của Liên đoàn phụ nữ huyện lại coi trọng tiểu đồng chí này như vậy, chưa kể, chỉ với tinh thần hăng hái và sự năng động này thôi cũng có thể dễ dàng cảm hóa lòng người.
Nhưng ông cũng không thể lấy đi cái tụ điện này: "Chuyện này sao có thể được, Tiểu Diệp, không cần phải đi lấy nó. Nếu lấy đi tụ điện đó, máy giặt của cô sẽ vô dụng và trở thành một đống sắt vụn không hơn không kém."
Diệp Mạn vội vàng xua tay nói: "Thị trưởng Mao, chúng ta vốn cũng không định chuyển cái máy giặt này về nhà sử dụng đâu, mà định để trong cửa hàng cho hai thầy trò tháo ra lắp lại để luyện tập, tạm thời thiếu đi một linh kiện cũng không thành vấn đề. Hơn nữa qua chuyện này cũng đã nhắc nhở tôi một điều, trong cửa hàng của chúng tôi hiện có quá ít phụ tùng thay thế, vì vậy sau chuyện này tôi sẽ rút kinh nghiệm mua thêm một lô phụ tùng mới, vậy thì hẳn có thể bù vào.”
Nói đến đây, thị trưởng Mao cũng ngại từ chối tiếp nữa, vì vậy ông ấy nói: "Vậy thì làm phiền mọi người rồi. Tiểu Diệp, sau này bất kỳ thiết bị điện gia dụng nào trong nhà bị hỏng đành phải làm phiền mọi người rồi!"
“Vậy thì cảm ơn thị trưởng Mao đã chiếu cố đến việc làm ăn của chúng tôi rồi.” Diệp Mạn cười, thẳng thắn nói.
Với các linh kiện thay thế đã có, máy giặt đã nhanh chóng được sửa chữa và hoạt động trở lại.
Sau khi hai vợ chồng nhà thị trưởng Mao xem qua máy giặt, Diệp Mạn cười hề hề, mở miệng báo giá: "Thị trưởng Mao, dì à, máy giặt đã sửa xong, tổng chi phí là 10.5 tệ, trong đó 10 tệ là phí bảo trì và 5 xu là tiền phí dịch vụ tận nơi.”
Cô không vì thân phận của thị trưởng Mao mà từ chối tính phí.
Thị trưởng Mao khi nghe điều này không những không vui mà còn nói với vợ: "Hồng Ngọc, em đi lấy 20.5 tệ đưa cho Tiểu Diệp. Hôm nay đã sử dụng tụ điện của họ, máy giặt trong cửa hàng của họ sẽ ngừng hoạt động một thời gian."
Sau đó ông nói với Diệp Mạn: “Tụ điện này chắc chắn không hề rẻ nhưng bên chỗ của cô là đồ cũ, nên tôi sẽ đưa cô hai mươi tệ. Khi cô mua phụ kiện liên quan, nếu giá rẻ hơn hay là chênh lệch bao nhiêu đó thì lúc đó cứ tìm Thư Ký La thanh toán nhé."
Diệp Mạn cũng không từ chối:" Được thôi, thị trưởng Mao, vậy chúng tôi về trước."
Sau khi tiễn Diệp Mạn đi, Thôi Hồng Ngọc xúc động nói:" Những năm qua có rất nhiều những người trẻ muốn cọ quan hệ với anh. Đây là lần đầu tiên em thấy một đồng chí nhỏ thú vị như vậy."
Nếu nói cô ấy nịnh nọt lấy lòng thị trưởng Mao, nhưng đến lúc thu tiền, cô ấy không mập mờ chút nào, cũng sẽ không vì thân phận của thị trưởng Mao mà không thu tiền hoặc đưa ra giá cực thấp.
Còn nếu nói cô ấy không nịnh nọt lấy lòng thị trưởng Mao, hà tất gì cô phải đã mua một chiếc máy giặt với giá cao và tháo dỡ nó, chẳng khác nào làm ăn lỗ vốn rồi còn gì.
Thị trưởng Mao lại không nghĩ vậy: "Cô ấy chỉ là muốn tạo quan hệ tốt với gia đình chúng ta thôi, nhưng cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một chiếc máy giặt và tháo dỡ nó, vì vậy chắc hẳn là cô ấy suy nghĩ về chuyện lâu dài hơn. Trong một cửa hàng sửa chữa, thợ chính mà không biết sửa máy giặt, vậy họ dùng cách gì để thu hút khách hàng? Vì vậy cô ấy mới phải cho tất cả các thợ chính và người học nghề trong cửa hàng của mình học nó, nhưng trong chuyện bảo trì này không có đường tắt mà đi, chỉ có thể bằng cách liên tục tháo dỡ máy để bảo trì mới có thể có được kinh nghiệm phong phú. Từ góc độ này mà nói, cô ấy rất quyết đoán và can đảm."
Nghe được chồng có lời đánh giá cao dành cho Diệp Mạn, Thôi Hồng Ngọc có chút ngạc nhiên, bà nghĩ nghĩ rồi nói:" Bất kể thế nào thì hôm nay chúng ta vẫn là nợ cô ấy một phần nhân tình, có cần em làm chút gì không?”
Loại thân phận này của bọn họ sợ nhất chính là mang ơn người khác, sau này lỡ bọn họ lại tìm tới cửa thì mình có nên giúp đỡ hay không đây?
Thị trưởng Mao lại không nghĩ như vậy: "Tiểu đồng chí này làm việc rất có chừng mực, sẽ không dễ dàng tìm anh yêu cầu làm việc gì. Nếu em cảm thấy còn băn khoăn về việc bọn họ đã phải tháo dỡ cả một chiếc máy giặt, khi trò chuyện với những người hàng xóm, em có thể giúp bọn họ quảng bá cửa tiệm của bọn họ tới thêm nhiều người. Trong khu của chúng ta có rất nhiều nhà có đồ gia dụng như máy giặt, tủ lạnh, TV và quạt điện, nếu bị hỏng thì phải tìm người sửa. Tay nghề của hai thầy trò đó không tệ đâu."
Thôi Hồng Ngọc ghi nhớ kĩ những lời chồng mình nói, ngày mai dự định đi giới thiệu cửa tiệm của bọn họ cho những người hàng xóm trong khu.