Chương 89

Diệp Mạn giúp bọn họ dọn ghế ra ngoài. Triệu Vĩnh An không phản đối, dùng chổi quét quét nền ở ngoài cửa, trải thêm một tấm nhựa, sau đó di chuyển máy giặt lên, hai thầy trò liền ngồi xuống làm việc.

Chiêu này thực sự có tác dụng, nhiều cô chú khi đi mua đồ ăn đi ngang qua hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy? Cái máy giặt đang tốt sao lại tháo ra chi vậy?"

Diệp Mạn đứng một bên cười giải thích: "Dì à, chúng tôi đang sửa máy giặt, không tháo ra được thì sao mà sửa! "

"Sửa được cả máy giặt à? Thế thì các bác thợ của tiệm giỏi quá. " Dì nọ cảm thán, thời buổi này không có khái niệm bảo trì chuyên nghiệp, rất nhiều thứ hỏng hóc chính khách hàng phải tự sửa chữa, điều này đã dẫn đến, ví dụ TV có một vấn đề nhỏ, trẻ em cũng biết đập đập hai cái xem sao.

Diệp Mạn cười nói: "Không chỉ có như vậy, thợ của tiệm chúng tôi còn sửa chữa được cả tivi, đài, tủ lạnh, quạt điện,... Nói tóm lại, chỉ cần là dồ dùng điện, thợ của chúng tôi cơ bản đều biết sửa.”

Máy giặt đắt tới vậy còn biết sửa, vậy những cái khác hẳn là không khó.

Có ông bác kia đã bắt đầu dao động rồi: "Đài radio của tôi bị hỏng, tiệm của cô sửa được không? Có đắt lắm không?"

"Cái đó phải xem bên trong hỏng cái gì, linh kiện có đắt hay không, nhưng bác đừng lo, linh kiện ở đây của chúng tôi đều là đồ cũ, khá rẻ. Chi phí bảo trì là vài xu cho một vấn đề nhỏ, còn vấn đề lớn cũng chỉ mất ba đến năm tệ. Trước khi thay thế phụ tùng, chúng tôi sẽ hỏi ý kiến

của khách hàng, nếu khách không đồng ý thì chúng tôi sẽ không thay linh kiện đâu.”

Diệp Mạn tính khí tốt, kiên nhẫn giải thích từng vấn đề. Nghe những gì cô nói, ông chú không còn lo xa nữa, về nhà và mang theo chiếc radio hư đi đến tiệm.

Triệu Vĩnh An dành thời gian ra để giúp ông ấy sửa chữa radio, tính phí là một tệ. Ông bác vui vẻ ra về, nếu tậu cái mới thì phải tốn mất mấy chục tệ, đằng này chỉ cần mất một tệ này mà lại có thể sửa lại tiếp tục sử dụng, đương nhiên là hời rồi!

Với sự khởi đầu thuận lợi này, người ta lần lượt tay xách đồ vào sửa chữa, nhưng đa phần là những đồ dùng nhỏ như radio, bởi vì hiện nay radio là thứ phổ biến nhất, người thành phố dùng TV cũng không ít, nhưng so với radio thì kém xa.

Tỷ lệ phổ biến của máy giặt và tủ lạnh thậm chí còn thấp hơn, một mặt là vì nó đắt, và lúc này cũng còn thiếu điện, mất điện là chuyện xảy ra như cơm bữa, nhất là vào mùa đông. Vì vậy, bận rộn gần cả ngày chỉ toàn sửa mấy món vặt vãnh.

Bốn giờ chiều, Diệp Mạn đóng cửa trước giờ nghỉ, đưa Triệu Vĩnh An đến nhà thị trưởng Mao.

Châu Khang Bình cũng đi theo. Dù sao, kỹ năng bảo trì cũng cần phải thường xuyên rèn giũa, mặc dù hôm nay sẽ không để cậu ấy động thủ, nhưng để cậu ta ở một bên phụ việc kiêm học hỏi cũng không tệ lắm.

Trong tương lai nếu cậu ấy gặp phải vấn đề tương tự, cậu ấy sẽ biết cách đối phó với nó.

Bốn người họ đã đến cổng nhà Thị trưởng Mao sớm hơn hai mươi phút.

Thị trưởng Mao sống trong khuôn viên của quận ủy, không phải là một tòa nhà như nhà ngang, mà là một ngôi nhà trệt (một tầng), trước nhà có một khoảng sân khá nhỏ, trồng một số hoa cỏ rất đẹp, nhưng đại đa số là trồng các loại rau củ.

Chẳng hạn nhà thị trưởng Mao ngoài trồng hành lá và mầm tỏi, cũng còn trồng thêm một ít cải bắp và một phiến rau xanh, phiến đất trồng rau còn được dọn rất trật tự, một cọng cỏ dại cũng không có.

Nhìn mầm biết cây*, từ góc độ này có thể thấy, phong cách của gia đình họ Mao hẳn phải rất giản dị.

*thấy mầm biết cây: nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, một bà dì ngoài 40 tuổi mặc bộ đồ Lenin* màu xám với mái tóc ngắn cắt ngang tai già dặn vội vàng chạy đến và tươi cười hỏi: “Mọi người là thợ sửa mà Tiểu La đã nói đến để sửa máy giặt phải không?”

Diệp Mạn đại khái đoán được thân phận của đối phương, khách sáo nói: "Đúng vậy đó dì, chúng tôi là nhân viên của tiệm sửa chữa đồ gia dụng Lão Sư Phụ, chúng tôi đã hẹn với thư ký La tới sửa máy giặt."

“Mời vào.” Vợ của Thị trưởng Mao mở cửa mời họ vào nhà, lịch sự lấy ra ba chiếc cốc.

“Tôi đi pha trà cho mọi người.” Diệp Mạn nhanh chóng từ chối: “Dì à, không cần đâu, chúng tôi không khát. Không còn sớm nữa, chúng tôi đi xem máy giặt trước đã.”

“Được thôi, bên ngày, mọi người xem sao.” Vợ của thị trưởng Mao dẫn họ lên sân thượng, chỉ vào cái máy giặt mà nói.

Triệu Vĩnh An đầu tiên bật nguồn điện của máy giặt để thử, nhưng máy giặt quả thật là không quay, ông nói với vợ của thị trưởng Mao: "Chúng tôi phải tháo máy giặt ra để xem xét, có lẽ là hệ thống dây điện hay các bộ phận bên trong có vấn đề gì đó.”

Vợ của thị trưởng Mao cũng đâu rành về mấy vấn đề này, cười hề hề nói: “Anh cứ tháo đi, có thể sửa được thì tốt, còn không thì cũng chẳng có cách nào.”

Triệu Vĩnh An đặt hộp dụng cụ xuống, lấy dụng cụ ra, bắt đầu tháo rời máy giặt, Châu Khang Bình ở một bên đưa đồ, phụ giúp một tay.

Phu nhân Thị trưởng Mao đứng một bên xem được vài phút, nhưng cũng không hiểu, lát nữa con và chồng dì ấy về rồi, dì ấy còn phải đi chuẩn bị bữa tối, vì vậy dì ấy nói: "Đồng chí, mọi người cứ làm đi nhé, tôi đi nấu cơm, tối nay mọi người ăn tối ở nhà chúng tôi nhé rồi về."