Mục đích cuối cùng của việc tháo dỡ máy giặt là để hiểu rõ về hệ thống dây điện, linh kiện và các cấu tạo khác bên trong, là để biết cách tháo lắp lại chứ không phải phá cho hư nên quá trình này không hề dễ dàng.
Triệu Vĩnh An cẩn thận từng li từng tí tháo dỡ máy giặt, tháo đến con ốc vít nào cũng dông dài lải nhải với Diệp Mạn cái này là thuộc linh kiện nào, nên đặt ở đâu, tránh cho lát nữa tìm không ra.
Diệp Mạn nào có thể phân biệt rõ ràng những thứ này. Cô nhận ra rằng mình không đủ tư cách để làm trợ thủ.
“Chờ một chút, chú Triệu, cha của Châu Khang Bình hình như cũng là nhân viên của nhà máy TV Hồng Tinh, vậy có phải nhóc ấy cũng sống ở đây?”
Diệp Mạn hỏi, Triệu Vĩnh An gật đầu: "Đúng vậy, nó sống trên tầng cao nhất của tòa nhà ngang nằm chéo bên kia kìa, phòng 405, có chuyện gì vậy?"
“Cháu đi gọi nhóc ấy giúp chú một tay, tiện thể cho nó theo chú học hỏi.” Diệp Mạn đứng lên và nói.
Tất nhiên, chiếc máy giặt đã mua với giá cao có thể tận dụng được thì cứ tận dụng, Triệu Vĩnh An không thể cứ mãi là người duy nhất trong cửa tiệm có thể sửa chữa máy giặt, nếu không, nếu sau này máy giặt càng phổ biến hơn thì sao, một mình ông ấy quá bận thì làm sao bây giờ?
Cách tốt nhất là bắt đầu bồi dưỡng những người mới từ ngay bây giờ.
Triệu Vĩnh An cũng nghĩ tới chuyện này: "Vẫn là Diệp Mạn cháu suy nghĩ thật chu đáo, trời tối lắm, cháu lại không quen với bố cục của Gia Thuộc Viện, để tên tiểu tử Hồng Kỳ kia đi đi. Hồi nhỏ nó hay đến nhà họ Châu chơi lắm, nó rất quen thuộc!”
Nói dứt lời ông liền hướng vào nhà hét lên.
Triệu Hồng Kỳ chạy ra ngay lập tức: “Con biết rồi, con đi ngay.”
Hai tòa nhà cách nhau mấy chục mét, rất gần, sau vài phút, Triệu Hồng Kỳ dẫn theo Châu Khang Bình trở về.
Diệp Mạn giải thích tình hình cho cậu nhóc: "Ngày mai chúng ta đi sửa một chiếc máy giặt, không có kinh nghiệm, đêm nay ta phải thức đêm để tháo dỡ máy giặt, tìm hiểu cấu tạo và nguyên lý bên trong, đồng thời phải hiểu rõ các linh phụ kiện khác nhau. Tối nay cậu tăng ca, đến đây giúp thầy của cậu một tay, tiện thể nhìn đó mà học hỏi, sáng mai về nhà nghỉ ngơi thật tốt, Khang Bình, cậu thấy thế nào?"
"Được thôi, không có vấn đề gì, chị Diệp Mạn, cứ để em.”
Cậu ta ngồi xổm xuống ngồi đối diện với Triệu Vĩnh An, tiện tay nhận lấy một bộ linh kiện Triệu Vĩnh An vừa tháo ra.
Thầy và trò hiển nhiên hợp tác ăn ý, Diệp Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Vĩnh An vừa đang bận rộn với công việc của mình vừa nói với Diệp Mạn: "Hôm nay bận rộn cả một ngày, cháu cứ về đi. Có Khang Bình ở đây với chú là đủ rồi."
Diệp Mạn nghĩ đến việc mình ở lại cũng vô ích, sáng mai còn phải có người đi trông cửa hàng, vì vậy liền đồng ý: "Được rồi, cháu có ở lại cũng không giúp được gì, vậy cháu về trước đây. Mọi người làm xong rồi cứ nghỉ ngơi, trưa mai đến cửa hàng là được."
“Để Hồng Kỳ tiễn cháu, trời tối rồi, một cô gái như cháu về một mình không an toàn." Dì Triệu bước ra cười tủm tỉm nói.
Cuối cùng, Triệu Hồng Kỳ đã đưa Diệp Mạn trở về. Về đến nhà, Diệp Mạn đun nước nóng ngâm chân, đi bộ một ngày đã mệt lừ, ngâm chân giúp cô đỡ mệt mỏi. Vừa ngâm chân, cô vừa mở cái túi nhỏ đựng tiền, nắn từng tờ tiền lẻ rồi xếp chồng lên nhau, thành một xấp dày, nhưng hầu hết đều là tiền hào, chỉ có năm tờ một tệ, cộng lại là tổng cộng 165 tệ, cộng với chiếc máy giặt cũ vừa mua khi nãy, đây là thu hoạch của cả ngày hôm nay.
Mặc dù số tiền nhận được đến tay chưa nóng đã tiêu vèo vèo, nhưng ngày đầu tiên khai trương mà lại có thể kiếm được nhiều như vậy, đó là một dấu hiệu của một khởi đầu tốt.
Diệp Mạn rất hài lòng, cô cất tiền lẻ đi, sau khi tắm rửa xong liền ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Diệp Mạn đến cửa hàng mở cửa lúc tám giờ.
Vốn nghĩ rằng hai thầy trò Triệu Vĩnh An đã thức cả đêm qua, trưa hôm nay chắc mới đến, nhưng mới chín giờ sáng đã hai thầy trò đã đến, còn đem theo cả máy giặt.
Diệp Mạn vội vàng từ sau quầy bước ra, mở hẳn cánh cửa: “Sao đến chi sớm vậy, không phải cháu đã nói cho phép mọi người đến muộn sao?”
Triệu Vĩnh An đầy hăng hái nói: “Ngủ mới dậy, tối hôm qua ánh sáng không tốt nên chưa hiểu mấy chỗ, hôm nay chúng ta lại tháo rời máy giặt xem xem. Lần này, Khang Bình sẽ tháo nó ra, chú sẽ đứng một bên xem nó làm!"
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, mấy vấn đề kĩ thuật này Diệp Mạn không quan tâm đến hai người họ nữa.
“Được rồi, vậy sao mọi người không tháo dỡ nó ở ngoài cửa, để các cô chú anh chị em họ đi ngang qua vừa hay thưởng thức được kĩ thuật của hai người, coi như là quảng cáo trực tiếp cho cửa hàng của chúng ta."