Chương 86

Những dòng chữ này quả thật viết cũng thường thôi, chẳng có khí phách gì hết, nhưng nét chữ lại rất gọn gàng, có thể thấy người viết rất nghiêm túc cẩn thận. Cô viết tổng cộng bao nhiêu tờ?” Bộ trưởng Dương giơ tờ giấy lên.

Diệp Mạn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Năm trăm hay sáu trăm gì ấy? Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng chắc là cỡ vậy đó."

Năm sáu trăm tờ đều là do cô ấy viết tay, không có ai đốc thúc hay bảo cô ấy làm, vậy mà cô ấy có thể ngồi cả ngày đầy nhàm chán viết đi viết lại nhiều lần.

Bộ trưởng Dương lại lần nữa có thêm một hiểu biết mới về khả năng làm việc của Diệp Mạn, không khỏi thở dài: “Tiểu đồng chí, cô thật không tệ!”

Thật đáng tiếc cô lại chọn con đường mạo hiểm kinh doanh, nếu không sẽ là một cây giống tốt. Liên đoàn phụ nữ rất cần những sự nỗ lực làm việc như thế này, các đồng chí mới sẽ luôn có động lực, có sự năng động và có ý tưởng.

Diệp Mạn lúng túng vén mái tóc rơi ra sau tai: “Bộ trưởng Dương quá khen rồi, chẳng phải là vì không còn biện pháp nào khác nên tôi mới đành chịu khổ cực làm việc như thế này.”

Cô cũng hoài niệm những chiếc máy in và máy photocopy có mặt khắp các con đường, ngõ hẻm của hai ba chục năm sau.

Bộ trưởng Dương còn có việc khác nên nói chuyện phiếm với Diệp Mạn một hồi liền rời đi.

Diệp Mạn ngồi lại, tiếp tục ăn cơm.

Bữa tối kết thúc, một số cán bộ đến hỏi về việc sửa chữa bảo trì của Diệp Mạn. Diệp Mạn kiên nhẫn đáp lại từng người, một cán bộ nghe nói bọn họ hôm nay sửa được cả tủ lạnh, liền nói hai tháng trước tủ lạnh nhà mình bắt đầu hoạt động không ổn, nhét đồ vào chưa đến hai ngày là hư, cảm giác cứ như để ở ngoài vậy, đồ ăn không được bảo quản lạnh.

Diệp Mạn hẹn người kia thời gian đến tận nhà xem thử. Còn có ba cán bộ khác cũng có những đồ vật gia dụng nhỏ hư cũng đang cần sửa chữa, họ nói hai ngày nữa sẽ đến cửa tiệm bảo trì của cô. Diệp Mạn trả lời từng câu một, sau một buổi tối, cô đã kiếm được thêm vài đơn hàng và phát triển thêm hàng chục khách hàng tiềm năng.

Sau bữa ăn, Diệp Mạn và chủ nhiệm Mai cùng nhau trở về. Trên đường đi, chủ nhiệm Mai lại tiếc nuối nói: “Tiểu Diệp, bộ trưởng Dương thật sự rất xem trọng cháu, đứa nhỏ này, cháu quá cứng đầu.”

Nhưng lần này, bà lại không thuyết phục Diệp Mạn quay lại. Suy cho cùng, hôm nay công việc kinh doanh của Diệp Mạn thực sự không tệ. Có lẽ một đồng chí chăm chỉ như cô ấy đều có thể làm tốt bất cứ việc gì .

Diệp Mạn cười cười nói: "Đó là vì chủ nhiệm Mai rất xem trọng cháu."

Chủ nhiệm Mai xua tay niềm nở nói: "Tiểu đồng chí này, cháu thật khiêm tốn. Nhân tiện, hôm nay bộ trưởng Dương cũng đã nói chuyện riêng với cô, qua dịp này cô sẽ chính thức được chuyển sang Liên đoàn Phụ nữ để làm việc.”

“Chúc mừng chủ nhiệm Mai nhé!” Khuôn mặt Diệp Mạn lộ rõ

vẻ vui mừng.

Cô thực sự mừng cho chủ nhiệm Mai .

Con tàu lớn nhà máy TV Hồng Tinh này sớm muộn gì cũng sẽ chìm. Chủ nhiệm Mai bây giờ đã được điều đến Liên đoàn Phụ nữ, trong tương lai, bà sẽ không phải gặp những điều tồi tệ như bị sa thải.

Chủ nhiệm Mai thực sự có chút thấp thỏm bất an: "Haizz, các đồng chí của Liên đoàn phụ nữ đã làm việc nhiều năm. Tuổi tác của cô đã cao, không biết liệu mình có thể theo kịp tiến độ công việc hay không."

Diệp Mạn chưa bao giờ đến Liên đoàn Phụ nữ nên không rõ tình hình, chỉ có thể tìm cách an ủi bà ấy, tất cả đều là phục vụ cho phụ nữ và trẻ em, công việc hẳn là sẽ như nhau, chỉ là phạm vi quyền hạn rộng hơn chút mà thôi.

Cả hai trò chuyện suốt quãng đường, đến ngã ba đường mới tách ra.

Ngay sau khi họ tách ra, Diệp Mạn nhanh chóng tăng tốc và đi thẳng đến kí túc xá của mình trong nhà máy TV Hồng Tinh .

Khi đến nơi đã hơn sáu giờ, rất nhiều người đã ăn tối xong, rất nhiều người bước xuống lầu tản bộ, khi nhìn thấy Diệp Mạn đều chào hỏi Diệp Mạn một cách nhiệt tình.

Diệp Mạn cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi đáp lại, sau đó cô bước nhanh lên lầu, đi thẳng đến nhà của Triệu Vĩnh An.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, dì Triệu ra mở cửa, nhìn thấy là Diệp Mạn, bà vội vàng quay người sang một bên để cô vào: "Cháu ăn cơm chưa? Hồng Kỳ còn đang ăn, để dì nấu cho cháu một ít mì."

Diệp Mạn lắc đầu: "Không cần đâu dì Triệu, chú Triệu đâu rồi ạ? Cháu có chuyện cần bàn với chú ấy!"

“Cháu đợi chút nhé, để thím đi gọi ông ấy!”

Một lúc sau, Triệu Vĩnh An mặc áo khoác đi ra, ngáp một cái nói: "Diệp Mạn sao giờ cháu mới trở về, cháu ăn cơm chưa?"

Diệp Mạn lại lần nữa trả lời: “Cháu ăn rồi, chú Triệu, cháu có chuyện muốn bàn với chú.”

Triệu Vĩnh An ngồi xuống nói: “Việc gì mà gấp vậy? Không thể đợi ngày mai hẵng nói.”

Diệp Mạn nói: "Là như thế này, máy giặt của nhà thị trưởng Mao bị hỏng. Bật công tắc nguồn nhưng máy giặt không quay. Chú Triệu, chú có thể sửa được không?"