Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu không, vừa vào căng tin, ông ta đã không liền ngồi riêng và trò chuyện với thư ký Dụ của Hiệp Hội Phụ nữ bên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Diệp Mạn biết điều không sáp đến, đứng sau lưng Chủ nhiệm Mai gọi một suất ăn tập thể, một món mặn hai món chay, rồi ngồi xuống bàn khác.

Chiếc bàn này rất lớn, chủ nhiệm Mai mỉm cười giới thiệu các đồng chí khác với Diệp Mạn. Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, đồng chí nữ trẻ rất được bộ trưởng Dương xem trọng, lại chẳng hề cạnh tranh quan hệ hay lợi ích gì với họ, nên trên mặt mọi người đều không tiếc rẻ gì một nụ cười vui vẻ, niềm nở thân thiện chào hỏi cô.

Diệp Mạn nhân cơ hội này lần lượt phát những mẩu giấy nhỏ lúc nãy mình còn chưa phát xong cho những người cùng bàn: "Trưởng Phòng Lý, trợ lý Tần... Đây là địa chỉ cửa tiệm bảo trì của chúng tôi, mọi người trước hết cứ cầm đi, nếu một ngày nào đó mọi người có nhu cầu, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giảm giá cho mọi người.”

Sau khi Diệp Mạn phân phát xong những mẩu giấy nhỏ cho những người trên bàn, ngay sau khi cô ngồi trở lại ghế thì phát hiện có người đứng sau lưng.

Cô giật cả mình, quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông khá cao khoảng hai mươi mấy tuổi có nước da trắng nõn.

Diệp Mạn lập tức phản ứng lại, cô lập tức đứng lên, nhiệt tình nói: “Thư ký La, xin chào!”

Thư ký La cười nhẹ nhàng: “Đồng chí Diệp, thị trưởng Mao dặn dò tôi đến bàn bạc với cô về việc sửa chữa máy giặt. Đây là địa chỉ nhà của thị trưởng Mao, sau 5 giờ chiều, vợ của thị trưởng Mao sẽ tan làm về nhà, cô xem khoảng thời gian này có tiện không? Nếu không tiện thì có thể thu xếp vào cuối tuần sau."

Cuối tuần sau, sẽ phải đợi cả tuần lận. Ngay cả khi lãnh đạo khách khí, cô cũng không thể coi sự lịch sự của đối phương là điều hiển nhiên, hơn nữa cô làm trong ngành dịch vụ, hiệu suất là rất quan trọng, chỉ là sửa chữa một thiết bị điện mà bắt khách hàng phải đợi cả tuần. Sau này phố lớn ngõ nhỏ đều là cửa hàng sửa chữa, ai sẽ còn nhớ đến tiệm bọn họ?

Diệp Mạn lập tức nói: "Cũng không cần lâu như vậy, mùa đông đến rồi, ai cũng cần thường phải giặt giũ. Máy giặt hỏng cũng không thể chậm trễ. Như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp cho thợ đến sửa vào ngày mai lúc năm giờ chiều, thư ký La, anh thấy sao?"

Thư ký La gật đầu: “Như vậy thì tốt rồi, tôi sẽ truyền đạt lại với thị trưởng Mao sau.”

Diệp Mạn cười nói: “Vậy cảm ơn anh nhé. Nhân tiện, nhãn hiệu máy giặt nhà thị trưởng Mao là gì thế? Xuất hiện những vấn đề nào có thể nói cho tôi biết trước được không? Để tôi tiện bề về nói lại cho thợ chuẩn bị trước ấy mà.”

"Máy giặt hiệu Bạch Lan, mua cách đây 5 năm. Trước mắt tình hình là máy giặt vẫn không hoạt động sau khi đã bật công tắc, đã nhờ hai người đến kiểm tra mà vẫn chưa sửa được.” Thư ký La đơn giản mấy câu miêu tả vấn đề của máy giặt.

Diệp Mạn thầm ghi nhớ trong lòng: “Được rồi, cám ơn thư ký La, tôi hiểu rồi!”

“Vậy thì làm phiền đồng chí Diệp rồi.” Thư ký La cười nhẹ, gật đầu, quay lại bên cạnh thị trưởng Mao nói vài câu.

Sau vài phút, thị trưởng Mao hẳn là đã nói chuyện xong với bí thư Dụ, ông rời đi với thư ký La.

Ngay sau khi đại lãnh đạo rời đi, mọi người lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những người không dám nói chuyện vừa nãy bắt đầu tụm năm tụm ba vừa ăn vừa trò chuyện.

Thấy bầu không khí tốt lên, Diệp Mạn đứng lên, lần lượt phát ra từng mảnh giấy nhỏ, da mặt cô dày, trên mặt nở nụ cười tươi vui, nói năng khách khí, ai cũng cho cô thể diện, cười cười nhận lấy danh thϊếp.

Sau khi phát hết cho các cán bộ đang ăn trong căng tin, Diệp Mạn lại chạy tới cửa sổ bị lật úp, tán gẫu với đám nhân viên căng tin đang nhàn rỗi, sau đó gửi mẩu giấy trong tay cho bọn họ.

Bộ trưởng Dương ăn xong rồi đặt lại dụng cụ trên bàn ăn, thấy Diệp Mạn dù khàn giọng vẫn không ngơi nghỉ, lắc lắc đầu, bước lại ngồi bên cạnh chủ nhiệm Mai nói: "Đồng chí Tiểu Diệp thực sự rất tích cực làm việc, cô ấy không thấy mệt sao? Tôi nghe nói sáng nay mới sáng sớm họ đã đến quảng trường làm việc rồi!"

Chủ nhiệm Mai cười nói:" Đồng chí Tiểu Diệp rất chăm chỉ, cô ấy làm gì cũng nỗ lực hết mình, dường như có nguồn năng lượng vô tận vậy.”

Bộ trưởng Dương tán thành gật đầu: “Đó thật sự là một đồng chí tốt.”

Nhìn thấy Diệp Mạn đi tới, bà cười nói đùa: “Tiểu Diệp, đưa cho tôi một tờ danh thϊếp, tôi sẽ mang về cho ba mẹ tôi, sau này nhà có gì hỏng hóc sẽ tìm tới tiệm cô sửa chữa!"

Diệp Mạn vội vàng đưa ra một tờ giấy: “Được, cảm ơn bộ trưởng Dương đã ủng hộ.”

Bộ trưởng Dương liếc nhìn tờ giấy một chút, là chữ viết tay, bút tích giống hệt với tờ giấy bà nhận được ở quảng trường. Bà hỏi Diệp Mạn: “Đây là cô viết à?”

Diệp Mạn cười xấu hổ: “Đúng vậy, không phải là vì không có máy đánh chữ hay máy photocopy sao? Tôi đành phải thể hiện sự kém cỏi của mình.”
« Chương TrướcChương Tiếp »