Diệp Bảo Hoa xoay xoay điếu thuốc trong tay, ngâm nga một khúc nhạc chẳng rõ giai điệu ra sao vui tươi hớn hở đi về nhà, đi được nửa đường, Cốc Tiểu Mẫn đột nhiên từ trong hẻm xông ra.
Diệp Bảo Hoa giật cả mình, vỗ vỗ ngực không vui nói: “Làm gì vậy, đột nhiên nhảy ra ngoài, làm người ta sợ chết khϊếp.”
Cốc Tiểu Mẫn không đếm xỉa lời phàn nàn của cậu ta, chìa tay ra, đưa ra trước mặt cậu ta: “Móc ra!”
“Móc cái gì?” Diệp Bảo Hoa chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì.
“Tiền!” Cốc Tiểu Mẫn vừa nói tay vừa bắt đầu lục túi cậu ta.
Diệp Bảo Hoa vội vàng tránh ra: "Hôm nay cũng không phải ngày trả lương mà, anh lấy đâu ra tiền? Đừng sờ nữa, thật sự không có. Nếu em không tin, anh sẽ mở túi ra cho em xem."
Cốc Tiểu Mẫn không tin: “Chị tư của anh không phát tiền cho anh à?”
Diệp Bảo Hoa dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn cô ta:“ Sắp đến ngày phát lương rồi, chị tư đưa tiền cho anh làm cái gì?”
Cốc Tiểu Mẫn thậm chí còn không biết cậu ta thực sự ngốc hay là đang giả ngu, cô cảm thấy hôm nay mình tức giận còn hơn 18 năm trước đây cộng lại: "Vậy anh đi làm không công cả ngày à? Anh có biết hôm nay Diệp Tam Ni kiếm được bao nhiêu không? Ít nhất là bốn năm trăm!"
"Nhiều như vậy sao? Thật hay giả vậy?” Lần này đến lượt Diệp Bảo Hoa ngạc nhiên.
Cốc Tiểu Mẫn trợn mắt nhìn cậu ta: "Dì ba tính thử rồi, hôm nay tổng cộng đã có hơn 200 người đã đến đó. Cứ cho trung bình một người tốn 2 tệ để sửa đồ, vậy là chị ta sẽ thu được ít nhất là 400 đến 500 nhân dân tệ. Không phải anh cứ oang oang nói anh cùng chị tư có quan hệ tốt nhất sao, vậy chị ấy cho anh bao nhiêu?”
Diệp Bảo Hoa cảm thấy điếu thuốc trân quý trong tay không còn thơm nữa, nhìn vẻ mặt của hắn, Cốc Tiểu Mẫn liền biết cậu ta không vơ vét được chút gì.
Cô ta bỗng bức xúc: "Uổng phí cho anh vẫn còn nhớ nhung lo nghĩ cho chị tư, còn chị ấy thì sao, sau khi kiếm được tiền chị ấy có nghĩ đến đứa em trai này hay không? Anh ở đó vất vả phụ việc nửa ngày trời mà cuối cùng chị ấy cũng không móc nổi một xu trả cho anh, cái thằng ngốc bị đuổi đi này."
Hại cô ta phải đợi uổng phí cả buổi chiều, cô ta vốn nghĩ sẽ vơ vét được ít tiền từ trong tay Diệp Bảo Hoa chứ, nhưng rốt cuộc một xu cũng không có.
Diệp Bảo Hoa trong lòng cảm thấy rất khó chịu, tay nắm chặt điếu thuốc, đột nhiên quay người lại, buồn buồn nói: “Anh quay lại tìm chị ấy!”
Lúc quay lại quảng trường, đúng lúc nhìn thấy Diệp Mạn đi theo sau một đám cán bộ, nói nói cười cười, hình như là đang đến đại viện đảng ủy cách đó không xa.
Những người này ai nấy đều ăn mặc rất trang trọng, khí thế cường hãn hơn cả lãnh đạo trong xí nghiệp bọn họ, thoạt nhìn đều biết là cán bộ.
Người phụ nữ đang nói chuyện với chị tư của cậu ta hình như thuộc Hội Phụ nữ, lần trước đến nhà máy tìm lãnh đạo, làm hại cha mẹ anh ta đã bị chỉ trích nặng nề một trận.
Diệp Bảo Hoa vốn là kẻ nhát gan, mềm nắn rắn buông, nay thấy nhiều lãnh đạo như vậy làm sao cậu ta còn có gan dám đi hỏi Diệp Mạn chuyện tiền nong, vậy nên cậu ta liền rụt cổ lại, quay đầu bỏ chạy.
Cốc Tiểu Mẫn đuổi theo đằng sau, thấy cậu ta khí thế đùng đùng chạy đi đòi tiền Diệp Mạn nhưng bất ngờ quay lại, cô ta vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Không phải anh đòi gặp chị tư để cần một lời giải thích sao? Sao lại ỉu xìu trở về rồi?”
Nhiều cán bộ lớn như vậy, cậu ta mới không đi chịu đòn đâu!
Diệp Bảo Hoa mất mặt, lại bị Cốc Tiểu Mẫn chế giễu, tâm tình rất không tốt, ồm ồm nói: “Muốn đi tự cô đi đi!”
Buông ra câu nói này liền co cẳng bỏ chạy, nếu không chút nữa lại bị Cốc Tiểu Mẫn lải nhải đến phiền chết. Cốc Tiểu Mẫn thấy cậu ta hở tí là bỏ chạy, không một lời giải thích, cô ta tức đến dậm chân.
Cô ta hoài nghi, không biết gả cho cậu ta có phải là quyết định đúng đắn hay không! Vào lúc này, ý tưởng chia tay chợt nảy ra trong đầu Cốc Tiểu Mẫn!
Diệp Mạn hoàn toàn không hề hay biết, chỉ vì hành vi sơ ý của mình mà đã chôn vùi tiếng sét ái tình giữa đôi trẻ.
Cô đi theo sau các đồng chí lãnh đạo và cùng nhau đến căng tin của quận ủy để ăn tối.
Lúc này, hầu hết cán bộ đều rất mộc mạc giản dị, tụ tập cũng không phải là một bữa ăn thịnh soạn, mà là một bữa cơm gồm những món thường thấy trong nhà ăn, nhiều nhất cũng là một hoặc hai món ăn so với bình thường, cho dù mọi người bận rộn hết cả ngày chủ nhật, đồng thời cũng là lúc công việc kết thúc nên cũng cần truyện trò đôi ba câu.
Biết rằng Diệp Mạn là người đầu tiên đến đây, chủ nhiệm Mai người cũng tham gia sự kiện đầu tiên của liên đoàn phụ nữ quận, đã kéo Diệp Mạn đến và nhỏ giọng giới thiệu với cô về danh tính thân phận của những cán bộ này.
Hầu hết trong số họ là các đồng chí từ Liên đoàn Phụ nữ, và có các bộ phận khác ở một số quận đã đến giúp đỡ, thị trưởng Mao và thư ký cũng đến. Tuy nhiên, chắc là thị trưởng Mao có chuyện cần bàn nên mới tham gia loại buổi tiệc tụ tập như thế này.