Diệp Mạn bày sạp cả buổi sáng trời, bây giờ Diệp Bảo Hoa mới phát hiện ư?
Diệp Mạn cũng không quan tâm chủ ý của Diệp Bảo Hoa là gì, dù sao bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, cậu ta có muốn giở trò gì cũng không được đâu, có kẻ chạy lại tặng “sức lao động miễn phí”, ngu gì mà không tận dụng chứ.
Diệp Mạn cười nói: "Được rồi, vất vả cho em rồi, đồ điện ở đây nếu sửa xong thì em dời đến trước mặt giúp chị, nếu không có người nhận thì em cứ dời lại đặt ở vị trí bên cạnh Khang Bình. Cẩn thận chút nhé, nếu nó bị vỡ thì em phải bồi thường tiền đấy.”
Diệp Bảo Hoa háo hức chạy đến mang một chiếc quạt điện mới sửa dời sang.
Diệp Mạn liếc nhìn cái tên trên đó, liền hét lên với đám đông: “Lý Đại Ngưu, Lý Đại Ngưu có ở đây không?”
Sau khi gọi hai lần vẫn không có ai trả lời, đoán chừng khách hàng vẫn chưa đến. Diệp Mạn nói với Diệp Bảo Hoa: “Em dời lại đi.”
Diệp Bảo Hoa vội vàng cúi người đem quạt điện thu trở về, dời một chiếc radio tới.
Diệp Mạn thậm chí không cần động tay động chân, cảm thấy đứa nhỏ này thỉnh thoảng cũng có chút hữu dụng.
Với sự giúp đỡ của Diệp Bảo Hoa, cô chỉ cần ngồi trước sạp bảo trì và hét lên hai tiếng, sẽ có người tiến tới lấy thiết bị, để đối phương ký tên vào sổ là xong, còn cô thì không cần phải tiếp tục chạy lên chạy xuống, có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Diệp Bảo Hoa ban đầu nghĩ cũng khá thú vị, nhưng vì được cưng chiều từ nhỏ, sau khi chạy liên tục 20, 30 lần thì cuối cùng đã không thể chịu nổi được nữa, chỉ cảm thấy cánh tay cậu ta vô cùng đau nhức, nhưng có hơn 100 món đồ điện đang chờ cậu ta kia kìa.
Có vẻ như số tiền này kiếm được cũng không hề dễ dàng! Diệp Bảo Hoa muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng cậu ta không cam tâm rằng công lao của mình cũng vô ích, vì vậy cậu ta chỉ có thể nghiến răng mà kiên trì. Diệp Mạn nhìn thấy hết cả, trong lòng cười lạnh, đáng đời, làm sao có thể dễ dàng lấn lướt được cô!
Sau hai giờ, trên trán Diệp Bảo Hoa đã bắt đầu đổ mồ hôi, mỗi khi di chuyển quạt điện, cánh tay đều run lên bần bật, trông bộ dáng rất cực nhọc.
Diệp Mạn suy nghĩ chắc cậu ta cũng không kiên trì được bao lâu, liền chủ động nói: “Bảo Hoa, em mệt mỏi rồi phải không, hôm nay em đã vất vả rồi, em trở về nghỉ ngơi đi.”
Đây rồi, đây rồi! Cậu ta làm việc hơn một giờ đồng hồ, chẳng lẽ cậu ta sẽ không được chia phần nào sao?
Diệp Bảo Hoa không cam tâm, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần đâu chị, em còn có thể làm một lát nữa!”
Diệp Mạn tùy ý cậu ta, dù sao cũng là cậu ta tự mình muốn làm. Sau hơn mấy chục lần thở hổn hển chạy đi chạy lại, Diệp Bảo Hoa không thể chịu đựng thêm được nữa, hai chân mềm nhũn, cánh tay đau nhức, mồ hôi đầm đìa.
Bên dì Triệu cũng đã xong xuôi, Diệp Mạn móc tiền đưa cho bà: “Dì, dì đến cửa hàng mua 25 gói thuốc lá và một chai nước ngọt nhé.”
“Được.” Dì Triệu cầm tiền rồi quay lại sau mười mấy phút.
Diệp Mạn từ trong đó rút ra một bao thuốc, sau đó cầm lấy chai nước ngọt mang đi: "Các thợ sửa vất vả rồi, dì mang tới cho bọn họ mỗi người một gói, cứ nói con mời bọn họ hút nhé."
Bây giờ có hơn một nửa thiết bị điện gia dụng đã được sửa chữa, vẫn còn hai tiếng, tất cả mọi người cũng đã thấm mệt, phải cho bọn họ giải lao chút để nâng cao tinh thần.
Dì Triệu cầm bao thuốc đi.
Diệp Mạn hướng Diệp Bảo Hoa ngoắc ngoắc ngón tay: "Nào, đây là của em, chị thấy em đổ mồ hôi đầy đầu, nhất định đang rất khát, chị đặc biệt mua cho em chai nước ngọt này đấy."
Diệp Bảo Hoa cầm lấy chai nước ngọt và thuốc lá, trong lòng mừng rơn. Vừa có cả thuốc lá và nước ngọt, chị tư của cậu ta thật hào phóng, không uổng công cậu ta đến mà.
Sau khi uống nước ngọt, nhét thuốc lá vào túi, xắn tay áo, cậu ta lại tiếp tục làm việc.
Làm việc vì chính mình, mọi người ai cũng hừng hực, tất cả các thiết bị điện đã được sửa chữa xong vào lúc 4 giờ, kể cả tủ lạnh sau khi cắm điện cũng chạy bình thường.
Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy thành quả lao động của cả buổi sáng, đã xong hết rồi sao?
Trung bình cả buổi chiều mỗi người bọn họ sửa chữa cũng được mười mấy món?
Điều này trước đây bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lúc này, cuộc tranh giành giải thưởng ở quảng trường sắp đến hồi kết thúc, người chủ trì dùng loa công bố danh sách người thắng cuộc. “Người trúng giải đặc biệt, một chiếc TV đen trắng Hồng Tinh là đồng chí Triệu Xuân Hoa, xin chúc mừng!”
Tất cả những người trong quảng trường nghe thấy giọng nói này đều nhìn sang, ánh mắt lộ rõ cực kì ghen tị.
Diệp Bảo Hoa còn ghen tị hơn, nếu cậu ta có một chiếc TV, cậu ta có thể bán nó với giá mấy trăm tệ.