Trong giây lát, hơn 20 công nhân bảo trì từ nhà máy sản xuất TV đã đến, ngay lập tức, nhu cầu cấp bách của Diệp Mạn cuối cùng cũng được giải quyết.
Nhìn thấy nhiều đồng nghiệp cũ quen thuộc như vậy, Triệu Vĩnh An lau lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Dì Triệu nhìn thấy hết biểu hiện của ông, tức giận nói: "Coi chút tiền đồ này của ông đi kìa, tôi đã nói là Diệp Mạn sẽ có cách, ông ở đó lo lắng cái gì cho mệt! Bây giờ có nhiều người đến phụ như vậy, ông không cần bận tâm hôm nay làm có kịp hay không nữa rồi, nghỉ chút đi, uống một chút nước để lấy sức."
Dì Triệu miệng thì phàn nàn nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, cầm lấy cái khăn lau mồ hôi cho chồng, rồi đưa cốc nước ấm lên miệng ông.
Triệu Vĩnh An có chút lúng túng, dùng cùi chỏ đẩy đẩy cái cốc lên: “Ai ya, để ở đó đi, chừng nào tôi khát sẽ tự biết đường uống!”
Dì Triệu trừng mắt nhìn ông: “Ông mà biết, ông mà biết lúc nào phải uống? Trên tay nhớt không, còn để ý cái gì? "
Diệp Mạn ngồi một bên, cười rộ lên: “Đúng vậy, chú Triệu, tay chú toàn dầu nhớt đen thui kìa, để dì Triệu đút chút nước có sao đâu? Sửa hết cái này, chú đi toilet rửa tay, nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó đi, cháu sẽ sắp xếp người lại sửa. Chút nữa chú cứ qua xem xem cái tủ lạnh kia kìa!”
Bấy giờ nhà ai cũng nghèo, tủ lạnh vẫn là của hiếm, các hộ gia đình sở hữu tủ lạnh cũng không nhiều nên việc bảo trì bảo dưỡng cũng là một vấn đề nan giải. Chi phí bảo dưỡng của chiếc tủ lạnh này cũng rất cao, tận 20 tệ, giao cho người khác Diệp Mạn không yên tâm nên để Triệu Vĩnh An sửa, một mặt ông có kinh nghiệm bảo trì phong phú, tay nghề giỏi, tỉ mỉ, có khả năng sửa được tủ lạnh, cho dù sửa không được, cũng coi như cho ông có một cơ hội để luyện tập.
Triệu Vĩnh An đã làm việc liên tục bốn năm tiếng đồng hồ kể từ 8 giờ sáng đến giờ, không nghỉ giữa giờ, cả hai tay đều hơi tê rồi, ông cũng sắp không chịu nổi, thấy bây giờ có nhiều đồng nghiệp cũ đã đến, ông cũng không còn lo việc làm không xong nữa, ông cũng không miễn cưỡng ép mình nữa: “Được rồi, chú biết rồi, mọi người đi làm việc đi, xong việc này chú sẽ nghỉ ngơi."
Diệp Mạn gật đầu, không nói gì nữa. Cô còn rất nhiều việc phải làm, đừng cho rằng trong chốc lát hai chục người đến phụ một tay là xong việc, mọi người đều chưa từng được huấn luyện từ trước, lũ lượt kéo đến như ong vỡ tổ, không ai đứng ra chịu trách nhiệm tình hình chung, rất dễ xảy ra tình trạng mọi người mạnh ai làm theo ý mình và phát sinh biến cố.
Diệp Mạn vội vàng chạy tới thu xếp: "Làm phiền mọi người rồi, xin hãy xếp thành một hàng ở đây, khoảng cách giữa hai người cách nhau khoảng một thước. Mọi người chỉ cần lo việc sửa chữa, Chu Khang Bình và Triệu Hồng Kỳ sẽ giúp mọi người lấy đồ điện, như vậy sẽ tiết kiệm được không ít thời gian, nếu có cái nào không chắc chắn sẽ sửa chữa được hoặc không sửa được thì cứ tạm gác qua một bên, trước tiên hãy sửa chữa những đồ điện có ít vấn đề hơn, chỗ còn lại mọi người sẽ tìm ra cách, hôm nay đành vất vả cho mọi người rồi. ”
Đến tiệm bảo trì đều là đồng nghiệp cũ, người quen thì không nói, mấu chốt là Diệp Mạn đã hứa nửa ngày lương là ba tệ, hậu hĩnh như vậy, ai mà không hăng hái làm việc. Vì vậy bọn họ đều hăng hái nhiệt tình nói: “Được rồi, Diệp Mạn, cô cứ yên tâm đi, cô vẫn không tin chúng tôi sao!”
“Đương nhiên là tin tưởng rồi, hôm nay làm phiền mọi người nhé.” Diệp Mạn cười nói. Mọi người cũng không nói nhiều, nhanh chóng lấy dụng cụ ra, đặt ở vị trí thuận tiện, sau đó bắt đầu sửa chữa từng cái một.
Trang phục giống nhau và tinh thần diện mạo tràn đầy năng lượng tạo thành một cảnh quan tuyệt đẹp ở quảng trường, ngày càng thu hút nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.
Ngay cả thằng nhãi Diệp Bảo Hoa cũng nhìn Diệp Mạn với ánh mắt cực kỳ hâm mộ nói: "Chị tư của anh thật đỉnh, có thể chỉ huy hơn 20 người. Xem thấy không, những người đó đều nghe lời chị ấy, chậc chậc, đồ điện nhiều như vậy, một buổi chiều là sửa xong cả, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Vừa oai phong lại kiếm được tiền, chị tư của anh quả là lợi hại!"
Tâm trạng Cốc Tiểu Mẫn vốn dĩ không tốt là bao lại bị thằng nhãi này nói chuyện chọc cho càng thêm tức chết: “Hình như trông anh vui vẻ quá ha!”
Diệp Bảo Hoa rụt cổ lại, hạ giọng nhỏ nói: “Chị tư có thể kiếm tiền cũng không phải là chuyện gì xấu!"
Đúng là cái thứ đồ chẳng có lập trường, ai ném cho một khúc xương cũng có thể dễ dàng dụ khị được! Cốc Tiểu Mẫn trợn mắt nhìn cậu ta: “Được rồi, em sẽ chống mắt chờ coi coi xem chị tư của dấu yêu của anh kiếm được tiền có thể chia cho anh bao nhiêu!” Cô ta nói xong liền tức giận đùng đùng bỏ đi.
Diệp Bảo Hoa nhìn bạn gái tức giận bỏ đi, sau đó lại liếc nhìn Diệp Mạn đang làm việc khí thế sục sôi ngất trời, cậu ta do dự một hồi, sau đó xoay người co cẳng chạy đến bên người Diệp Mạn, cười hì hì nói: "Chị tư, chị bận quá trời ha, để em giúp chị một tay!"
Cốc Tiểu Mẫn đã đi được một đoạn đường, không thấy Diệp Bảo Hoa đến dỗ dành, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn lại xem thằng nhãi này đang làm gì, kết quả thấy cậu ta nịnh nọt chạy đến trước mặt Diệp Mạn và giúp Diệp Mạn làm việc, cô ta tức giận đến mức choáng váng đầu óc, suýt nữa thì ngất đi!
Lần đầu tiên cô ta nghi ngờ không biết mình muốn kết hôn với Diệp Bảo Hoa là đúng hay không! Thằng nhãi này tính tình tốt, sẽ không nóng nảy đánh người như cha cô ta và anh trai cô ta, nhưng lại đối xử với mọi người như thế này, không có tí tâm cơ nào, lập trường mỏng như tờ giấy.
Diệp Bảo Hoa ở nhà đến một cái chén còn không đυ.ng tay, vậy mà lại chủ động chạy tới giúp đỡ, Diệp Mạn thấy vậy thì rất kinh ngạc.
Cô quay đầu lại hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Diệp Bảo Hoa chột dạ xoa xoa cái mũi của mình: “Hê Hê, em… em chỉ đến xem náo nhiệt thôi, vừa khéo thấy chị tư đang bận rộn, vì vậy em chạy tới coi có thể giúp được gì không, chị tư, chị có chuyện gì cần em giúp không? Cứ phân phó cho em, em rất khỏe!"