Thu xếp xong xuôi, cô xoay người đi vào quảng trường. Vào lúc này, rất nhiều người đã về nhà ăn cơm, Diệp Mạn bước vào hàng ghế đầu rất dễ dàng. Vẫn còn một số người ngồi ở các ghế của từng đơn vị để bảo vệ đồ đạc, và trận chung kết cuối cùng sẽ được tổ chức vào lúc 2 giờ chiều.
Vì sự kiện này là mũi nhọn của Liên đoàn Phụ nữ, nên Ban Phụ nữ cũng đến làm khán giả. Chủ nhiệm Mai và các cán bộ khác nhau của Ủy ban Phụ nữ hôm nay đều có mặt ở đây.
Sự kiện này hoành tráng và sôi động như vậy, đến mức không chỉ có các phóng viên của "Khê Hoá Nhật Báo" đến mà ngay cả các phóng viên của đài truyền hình thành phố cũng đến tham dự.
Chủ nhiệm Mai là một trong những người tham gia quan trọng, mặt đỏ bừng, nụ cười tươi như hoa. Nhìn thấy Diệp Mạn, bà lập tức mỉm cười và nhiệt tình vẫy tay: "Tiểu Diệp, ở đây. Sao giờ cháu mới tới? Chúng ta đã dành một chỗ ngồi tốt cho cháu. Đến đây, ăn chút gì để lót dạ đi, ngồi đây này, ở đây có tầm nhìn rất tốt, ngồi đây chúng ta có thể xem rõ ràng ai sẽ giành được giải thưởng lớn của cuộc thi hôm nay. Nhân tiện, sau khi cuộc thi kết thúc cũng đừng vội đi, Liên đoàn Phụ nữ Quận có một bữa tiệc liên hoan vào buổi tối, suốt buổi sáng, quản lý Dương vẫn cứ nhắc cháu mãi, chúng ta cùng nhau đi đến đó đi.”
Ánh mắt Đinh Tuyết và một số người khác tràn đầy ghen tị. Người ta là một người ngoài biên chế mà so với người đường đường chính chính trong biên chế cán bộ Hội phụ nữ như bọn họ càng có thể diện.
Haizz, đồng chí Tiểu Diệp làm sao lại nghĩ không thông như vậy chứ, quản lý Dương coi trọng cô ấy như vậy, tại sao cô ấy lại từ chức chứ! Diệp Mạn nhận lòng tốt của chủ nhiệm Mai , ngồi xuống lấy một củ khoai lang nướng cho ấm tay nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Mai, vẫn là ở chỗ mọi người tốt..."
Mọi người nghe cô nói có điều gì đó không ổn.
“Tiểu Diệp, cô bị cảm à? Sao giọng lại khàn như vậy?” Đinh Tuyết quan tâm hỏi. Chủ nhiệm Mai cũng nhìn cô đầy lo lắng.
Diệp Mạn lắc đầu: "Không phải, sáng giờ tôi la hét nhiều nên mới bị vậy đấy. Chủ nhiệm Mai, cháu sợ hôm nay không có thời gian tiếp nhận lòng tốt của cô, để hôm khác cháu sẽ bồi thường lại. Cháu đến đây vốn là nhờ mọi người giúp cháu một chuyện.”
Chủ nhiệm Mai ngay lập tức nói: "Chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Diệp cháu cứ nói , cháu là một đồng chí trong Ủy ban Phụ nữ của chúng ta. Nếu cháu có bất cứ vấn đề gì, cứ việc nói ra."
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Diệp Mạn nhanh chóng chỉ vào quầy hàng của Triệu Vĩnh An, nói: "Không phải cháu và quản lý Triệu đã mở một cửa hàng sửa chữa nhỏ sao? Hôm nay, cháu lập một quầy hàng ở đây để giúp mọi người sửa chữa đồ điện bị hỏng miễn phí, kết quả nhân viên của xưởng Khai Quan và xưởng Phục Trang cùng một lúc kéo đến hơn một trăm người, ôm theo đồ điện bảo trong hôm nay chúng cháu phải sửa chữa cho xong ngay tại đây, một mình quản lý Triệu sao có thể ôm xuể được!"
"Xưởng Khai Quan ? Có liên quan đến nhà họ Cốc đó phải không?" Chủ nhiệm Mai lúc giải quyết chuyện đó đã tìm hiểu rất kỹ về các mối quan hệ của nah2 họ Cốc, và ngay lập tức bà nghĩ đến nhà họ Cốc đầu tiên.
Nếu không liên quan đến nhà họ Cốc, có lẽ Diệp Mạn đã không nhắc đến tên cụ thể của hai nhà máy này.
Diệp Mạn cười khổ nói: "Cái này cháu không biết, nhưng cháu biết một nữ đồng chí trong số họ. Người đó là dì ba của Cốc Kiến Thành. Cháu nghe nói dì ấy làm việc trong xưởng Phục Trang.”
"Đây chẳng khác nào là đang khinh thường nhà máy sản xuất TV của chúng ta? Tiểu Diệp, ngồi xuống một lát, cô sẽ đến gặp Quản đốc Lưu, gọi tất cả nhân viên của nhà máy lại, chúng ta đông người như vậy còn sợ bọn họ chắc!” Chủ nhiệm Mai tức giận nói.
Đã nửa tháng rồi không gặp nhau, tính tình ủa chủ nhiệm Mai cũng nóng nảy hơn thấy rõ!
Diệp Mạn trừng mắt há mồm, cô không đến để kéo người vào đánh nhau, cô chỉ muốn kinh doanh kiếm tiền mà thôi! Nếu đánh nhau thế này thì sau này còn ai dám đến tìm bọn cô sửa chữa đồ điện nữa!
“Không được, chủ nhiệm Mai, đừng vội, cô nghe cháu nói.”
Diệp Mạn vội vàng ngăn bà lại, “Cô không cần quấy rầy quản đốc Lưu vì chuyện vặt vãnh như vậy. Cô hãy sắp xếp công nhân nhà sản xuất TV đến chỗ sạp của chúng cháu, giúp bọn cháu tăng thêm nhân lực sửa chữa là được rồi. Với sự giúp đỡ của họ, hai trăm thiết bị điện này chẳng là gì cả. Hôm nay là một ngày đẹp trời đối với nhà máy sản xuất TV của chúng ta và đây là thời điểm thích hợp để trình diễn tay nghề tuyệt vời của nhân viên của chúng ta!"
Thật có đạo lý, chủ nhiệm Mai nhìn Diệp Mạn tán thưởng: "Tiểu Diệp, đầu óc của cháu thật thông minh. Đúng vậy, nhân lúc các vị lãnh đạo ở đây, chúng ta phải thể hiện thật tốt, Đinh Tuyết, cô biết đi xe đạp, mau về Gia thuộc Viện* gọi người!" Đinh Tuyết lên tiếng trả lời, đứng dậy định rời đi thì bị Diệp Mạn ngăn lại.
*Gia thuộc Viện: gia thuộc là người thân, còn viện ở đây là kiểu nhà tập thể ấy, có thể nó là khu nhà ở (kiểu cũ ) cho công nhân nhà máy và người thân.