Sự chênh lệch giữa giảm giá 20% và giảm giá 40% là khá lớn, ai cũng là lao động phổ thông, lương tháng cũng chỉ có bấy nhiêu để xoay xở cuộc sống của một gia đình, có thể tiết kiệm mấy xu thì cứ tiết kiệm.
Nhiều người nghe Diệp Mạn nói sẽ tăng giá, đều muốn bỏ cuộc rút lui.
Diệp Mạn có thể mở miệng đồng ý, Đặng Lệ Hoa cũng rất ngạc nhiên. Bà ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, bởi vì mấy người bọn họ tuyên truyền mạnh mẽ đến người thân trong gia đình, nghe nói có món hời, hai xí nghiệp hơn một trăm người đã tới. Trong tay ai cũng cầm những món đồ điện gia dụng giống nhau, tuy rằng đều là đồ điện tương đối nhỏ, nhưng cộng dồn cả hàng phía trước là một trăm mấy chục chiếc, chỉ có một thợ có thể sửa hết sao? Chỉ tháo lắp và phục hồi cũng đã mất rất nhiều thời gian.
Đặng Lệ Hoa chắc mẩm rằng Diệp Mạn không làm được. Bà ta giơ chiếc quạt điện trên tay lên và nói: "Tôi không có ý kiến về việc giảm giá 20%, nhưng nếu cô chưa sửa chữa xong, lẽ nào chúng tôi cứ ngồi chờ ở đây mà không ăn không uống, không về nhà ngủ nghỉ, đợi đến khi cô hoàn thành việc sửa chữa? Vậy ai sẽ đền bù thời gian bị chậm trễ của chúng tôi ?"
Diệp Mạn biết bà ta đang cố ý kiếm chuyện, cười khinh thường: "Chúng tôi đã nói chỉ sửa đến năm giờ chiều, trước năm giờ chiều cái nào chưa xong, không cần biết đã sửa bao nhiêu cái thì toàn bộ phí sửa chữa sẽ hoàn lại cho mọi người, không lấy một xu. Nhưng mà, những người khác thì giảm giá 20%, riêng dì thì tôi sẽ không giảm giá, sửa hay không là tùy dì! "
“Cô… cô cố ý làm vậy, cô làm vậy là kỳ thị tôi!” Đặng Lệ Hoa bất bình hét lên.
Diệp Mạn liếc bà ta một cái, nói: “Còn dì thì không cố ý làm như vậy chăng?”
Công việc kinh doanh của cô đang làm ăn thuận lợi, cũng không gây cản trở gì đến Đặng Lệ Hoa, mà bà ta cứ nhất định nhảy ra sinh sự, còn muốn được giảm giá, nghĩ hay quá! Đúng là Diệp Mạn cô đang muốn nhắm vào bà ta, mà còn hết sức lộ liễu.
Mọi người đều biết cô với nhà họ Cốc có ân oán, hôm nay Đặng Lệ Hoa cứ nhảy dựng lên, cô chẳng qua chỉ là hủy giảm giá cho Đặng Lệ Hoa mà thôi, sẽ không có mấy người tình cảm chân thành nhảy ra thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ đâu.
Quả nhiên, ngoại trừ một vài người của có giao hảo với Đặng Lệ Hoa, những người khác không quan tâm mấy đến điều này.
Điều họ quan tâm hơn là giảm giá. Một số nói rằng với chiết khấu 20% cũng đủ tốtrồi, có thể được sửa chữa ngay hôm nay, sau này đỡ phải tốn công chạy bao nhiêu chuyến, có người nói giảm giá 40% tốt hơn, tiêu ít đi, tiết kiệm chút nào hay chút đó.
Đặng Lệ Hoa vô cùng tức giận, những người này sao có thể ngu ngốc như vậy, bọn họ chỉ vì lợi nhuận vụn vặt mà quên mất mình đến đây là vì cái gì.
Bà ta xách chiếc quạt điện của chính mình lên: "Không giảm giá thì thôi, tôi vẫn thích sửa đấy. Nói nghe thật là to tát, một ngày thợ sửa của cô có thể sửa được mấy trăm món đồ điện sao? Hừm, đợi cô sửa không xong, đến lúc đó cô phải hoàn tiền cho tôi, tôi sửa cái quạt điện này, một xu cũng không bỏ ra, ai thèm chút tiền giảm gái đó của cô."
Những lời này của Đặng Lệ Hoa rõ ràng là để khích tướng những người phía sau - những công nhân chỉ vì hai mức giảm giá mà xoắn xuýt không thôi. So với hai kiểu giảm giá kia, tất nhiên chơi trước không trả tiền sẽ hấp dẫn hơn rồi.
Mánh khoé này không thể qua mắt Diệp Mạn được, cô liếc nhìn Đặng Lệ Hoa đầy ẩn ý,
khóe miệng khẽ cong cong, dặn dò Triệu Hồng Kỳ: “Đi gọi Khang Bình tới đây.”
Triệu Hồng Kỳ lập tức chạy đi gọi người lại. Châu Khang Bình đã nghe thấy động tĩnh ở đây từ lâu, thậm chí vì họ làm ồn động tĩnh quá lớn, dẫn đến nhiều người đang bao vây xung quanh sạp sửa chữa cũng quay đầu lại xem náo nhiệt, nên nơi trước mặt cậu lúc này không có một bóng người.
Nghe thấy Diệp Mạn gọi mình, cậu lập tức buông đồ trên tay xuống, chạy vội đến trước mặt Diệp Mạn, thấp giọng hỏi: "Chị Diệp Mạn, chị gọi em à?"
Diệp Mạn chỉ vào chiếc quạt điện trong tay Đặng Lệ Hoa :"Cậu tới đây phụ trách định giá sửa chữa những món đồ đồ gia dụng này, chị sẽ ra biên lai thu tiền, còn Hồng Kỳ chịu trách nhiệm sắp xếp những đồ dùng cần sửa chữa lên mặt đất cho ngay ngắn, trông chừng cho kĩ đấy, không được để kẻ cắp tới lấy đồ của chúng ta."
"Được."
Châu Khang Bình nhanh chóng nhập vai, cậu cầm quạt điện của Đặng Lệ Hoa lên, kiểm tra bên ngoài trước, sau đó hỏi Đặng Lệ Hoa TV bị gì, và sau đó theo mức độ hỏng hóc của thiết bị điện, tạm thời đặt một mức giá. Khi thay thế linh kiện trong đồ điện gia dụng sẽ có sự điều chỉnh theo giá linh kiện cụ thể, tất nhiên khách hàng sẽ được tư vấn, trưng cầu ý kiến khách hàng trước khi thay thế linh kiện.
Diệp Mạn cầm bút lông loạt soạt ghi lại những gì Đặng Lệ Hoa nói về vấn đề của quạt, sau đó đưa sổ cho Đặng Lệ Hoa: "Nhìn xem, đây là những vấn đề của quạt của dì, không có vấn đề gì nữa thì ký tên rồi giao tiền."
Thực ra cô không cần phiền phức như vậy, nhưng Đặng Lệ Hoa rõ ràng là đến để vạch lá tìm sâu, Diệp Mạn thà phiền phức hơn một chút, làm nhiều việc hơn chút, cũng không chừa chỗ cho bà ta kiếm chuyện.