Chương 74

Mấy người này mồm năm miệng mười nói chuyện, tính khí rất nóng nảy, và thái độ khá tệ. Mà sau đó, một dòng người khác lại ùn ùn kéo đến với các thiết bị điện trên tay, và dường như còn quen biết những người này nữa, khi họ đến gần liền trò chuyện với những người phía trước.

“Ông ba Lưu, ông Hồ… Sao không đi nữa vậy, còn đứng ở ven đường làm gì?”

Ông Hồ cáu kỉnh nói: “Làm gì là làm gì, mấy đứa này không chịu sửa cho chúng ta nữa, nói rằng họ quá bận, đây không phải đùa chúng ta sao?"

Những người phía sau nghe vậy không làm nữa: "Dựa vào cái gì chứ? Nói là miễn phí mà, bây giờ muốn nuốt lời sao!"

"Đúng rồi, làm không được má dám nói làm được. Tôi biết ngay mà, những người này la là làm miễn phí. Tất cả đều là lũ bịp bợm cả, hại bọn ông đây uổng công một chuyến, nhà bao việc chưa kịp dọn dẹp đấy.”

Lời này gợi lên rất nhiều sự đồng tình của mọi người, chứ không phải sao, một tuần mới có được một bữa nghỉ ngơi, ai cũng bận bịu với việc tổng vệ sinh, mua gạo, mua rau mua than, nếu không phải nghe nói ở đây có những thợ sửa đồ điện gia dụng miễn phí thì ai đâu mà thèm tới chứ, cầm đồ đạc đi suốt chặng đường dài, uổng công một chuyến, ai mà không bực mình.

Mọi người làm ầm lên thế, đám đông dần trở nên kích động, anh một câu tôi một câu như đổ thêm dầu vào lửa.

Vốn dĩ chỉ là trong lòng hơi bất bình, nhưng lại nghe thêm những lời phàn nàn của mọi người xung quanh nên nhiều người cũng theo đó mà phát tiết bất mãn của bọn họ, khiến cho tâm tình mọi người càng không tốt.

Diệp Mạn lạnh lùng xem cảnh này, kỳ thật là bọn họ quá bận, không phải là cố ý không muốn sửa chữa. Những người này không hẹn mà đến, và họ còn biết nhau, cô chỉ mới mở miệng nói một câu, bọn họ liền ào ào trách móc, như thể cô đã làm một điều gì đó tội ác tày trời vậy.

Điều này không đúng với lẽ thường.

Ánh mắt Diệp Mạn bình tĩnh quét qua đám người, cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ quen thuộc. Dì ba của Cốc Kiến Thành, Đặng Lệ Hoa, là một phụ nữ mặc quần giống mẹ Cốc - Chương Vân.

Ở kiếp trước, sau khi kết hôn với Cốc Kiến Thành, cô thường bị người dì ba này coi thường, mỗi lần nói về công việc đều nói Diệp Mạn lợi dụng nhà họ Cốc, nhưng thực ra công việc đó không phải của Cốc Kiến Thành, mà là của vợ cũ của anh ta bỏ lại mà thôi. Cho dù Diệp Mạn có nợ ân tình, cũng là nợ Bạch Dung Dung, nhà họ Cốc bọn họ nào có thể diện như vậy.

Chính người phụ nữ này đã không ngừng oang oang nói chuyện giữa đám đông, không ngừng khơi dậy sự tức giận trong lòng mọi người, khiến hiện trường càng ngày càng mất kiểm soát.

Sau khi nhận ra Đặng Lệ Hoa, Diệp Mạn liền biết đây không phải ngẫu nhiên mà là có người cố ý làm, ước chừng không khỏi có liên quan đến nhà họ Cốc, điều này là bởi vì họ vẫn ghi thù cô về chuyện cô thoái hôn làm nhà họ bẽ mặt đây mà, còn muốn trả thù cô nữa!

Khà khà, còn không nghĩ đến nếu bọn họ không tính kế cô trước thì mấy chuyện sau đó ở đâu ra. Tâm tư đã vặn vẹo, tài nghệ lại không bằng người, bị cô chơi cho một cú thì cứ nhận mệnh đi, còn giãy đành đạch lên, chê chưa đủ mất mặt sao?

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có gần trăm người đến, hôm nay việc sửa chữa chắc chắn sẽ không xong. Hơn nữa, họ đang mở cửa hàng chứ không phải tổ chức từ thiện, những gia đình có thể mua được những đồ điện gia dụng này đều là những gia đình tương đối khá giả, cô không có lý do gì lại để Triệu Vĩnh An làm việc không công cho những người này.

Diệp Mạn kêu Triệu Hồng Kỳ lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đứng trên đó, giơ hai tay lên ra chiều xoa dịu đám đông: "Mọi người im lặng, nghe tôi nói được không? Các người không phải đến đây để cãi nhau đúng không? Mọi người im lặng lại đi, đầu tiên hãy nghe tôi nói…"

Không có loa phát thanh thật bất tiện, Diệp Mạn gào muốn rách cổ họng, những người này vẫn xì xào huyên náo.

Diệp Mạn đành phải lặp lại: "Mọi người, im lặng, im lặng ..."

Những người phía trước rốt cục ngừng oán trách, ngẩng đầu hỏi Diệp Mạn : "Cô muốn nói cái gì? Đồng chí, đồ điện của chúng tôi có sửa hay không, cô trả lời một câu coi"

“Tất cả các người hãy im lặng nào, nếu không sẽ không nghe thấy những gì tôi nói!"

Diệp Mạn cười, ôn tồn nói: “Tôi tin chắc rằng mọi người đều đang mang theo đồ cần sửa chữa mà đến, đừng vì một chút ồn ào không đáng có mà ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày, phải không nào?"

Cô vừa trẻ và xinh đẹp, điều cốt yếu là có thái độ tốt, bất kể họ nói gì, cô vẫn luôn nở nụ cười, giống như một vị bồ tát, không hề tức giận một chút nào.

Đối mặt với một cô gái như vậy, nhiều lão già thô lỗ cũng ngại hùng hổ doạ người, cuối cùng đành ngậm miệng lại, mỗi mình Đặng Lệ Hoa ở đằng kia oán trách không dứt.

Diệp Mạn thực sự rất khó chịu với bà ta, vì vậy cô giơ tay vào trong đám người và chỉ thẳng vào Đặng Lệ Hoa một cách chính xác: "Đặng Lệ Hoa, dì Đặng, dì ba của Cốc Kiến Thành, dì có nhiều lời phàn nàn như vậy, là vì dì còn ghi thù chuyện hồi đó tôi không chịu gả cho Cốc Kiến Thành, dì thấy chuyện bất bình ra tay lấy lại công bằng cho cháu mình chăng?"

Đặng Lệ Hoa bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Diệp Mạn, ngẩn cả người ra, bà ta chưa từng thấy người nào vô ý vô tứ như vậy, xé rách mặt nhau trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không sợ xấu hổ sao? Làm gì có đứa con gái chưa chồng nào mà tuỳ tiện cẩu thả nói gả hay không gả, không biết xấu hổ!