Chương 73

Cho dù cậu ta không ôm mối hận, Diệp Mạn có thể không ghi thù sao? Thực là thứ đồ không có não.

Cô ta kéo tai Diệp Bảo Hoa: "Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy chị ba của anh mất việc, mở cửa hàng với người ta rồi cũng không có khách, phải chạy đến đây lập sạp sửa chữa đồ điện gia dụng miễn phí sao?"

"Thảm như vậy sao? Chị ba của anh lăn lộn cực khổ quá mà." Diệp Bảo Hoa líu lưỡi cảm thán.

Thì ra là cho cậu ta xem cái này sao?

Cốc Tiểu Mẫn đẩy cậu ta: "Anh xem, chị ba của anh bị nhà máy sản xuất TV đuổi ra ngoài, giờ không có việc làm, mở cửa hàng cũng không kinh doanh được gì. Hồi đó, gia đình em có nhã ý cho chị ấy chỉ tiêu công việc, nhưng chị ấy lại làm như không biết lòng tốt của người khác, còn bảo không cần, bây giờ chắc là đã biết ở bên ngoài lăn lộn khó khăn như thế nào rồi đấy?"

Diệp Bảo Hoa gật đầu đồng ý:" Đúng vậy, chị ba của anh thật ngốc, có cơ hội trở thành một công nhân chính thức cũng không muốn.”

Cuối cùng cũng coi như bắt kịp tần số não của cô ta rồi.

Cốc Tiểu Mẫn cực kì hài lòng, gật đầu nói: "Còn không phải vậy sao. Dù sao đi nữa, chị ấy vẫn là chị ba của anh, mau về nói với cha mẹ anh chuyện này, chị ấy hiện tại ở bên ngoài sống không tốt cho lắm, kêu cha mẹ anh đừng tức giận với chị ấy nữa, đưa chị ấy về nhà đi."

“Tiểu Mẫn, tấm lòng của em thật tốt, anh về gọi cha mẹ qua đây liền.”

Diệp Bảo Hoa chạy đi. Cốc Tiểu Mẫn nhìn theo bóng lưng của cậu ta, lắc lắc đầu, quên đi, ngốc nghếch chút cũng được, không có chút mắt nhìn người nào, khi cô gả qua sẽ không bị bắt nạt đâu. Đợi hai vợ chồng Diệp Quốc Minh đến và đưa Diệp Mạn về, cô ta sẽ không phải ở nhà chịu khổ sở nữa.

“Chị Diệp Mạn , uống miếng nước đi, giọng chị khàn cả rồi, chị nghỉ ngơi đi!” Triệu Hồng Kỳ đưa ấm nước cho Diệp Mạn .

Cậu thực sự bội phục Diệp Mạn, cái miệng nói liên tục gần hai tiếng đồng hồ, cùng một câu hỏi được vô số người hỏi đi hỏi lại, từ đầu tới cuối trên mặt cô luôn nở một nụ cười hiền hòa.

Cậu ấy chỉ nói được nửa tiếng thôi là cổ họng đã khô khốc hết rồi, trong lòng cũng không còn nhẫn nại nữa, nói cùng một câu mấy chục lần, ai mà chẳng phiền.

Nhưng chị Diệp Mạn là một ngoại lệ.

Diệp Mạn cầm lấy bình nước, ngẩng đầu uống một hớp, nói với Triệu Hồng Kỳ: "Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một chút. Cậu và Khang Bình luân phiên nhau ăn chút gì đó, sau đó trở lại thay cho cha cậu."

Hôm nay khắp gần đó đều náo nhiệt, có rất nhiều người hàng rong hay tin lập tức đến, gần đây chắc chắn có thể mua được chút gì bỏ bụng.

Triệu Hồng Kỳ cầm lấy ấm nước, đậy nắp ấm rồi hỏi: “Còn chị thì sao?”

Diệp Mạn liếc nhìn hàng người vây quanh quầy hàng, Triệu Vĩnh An phụ trách sửa chữa, hai cậu trai còn thành niên nên cô không an tâm.

May mà cô sớm biết rằng hôm nay sẽ có một trận chiến khó khăn, vì vậy cô đã ăn sáng no nê rồi, buổi trưa ăn chút gì đó đối phó là được.

“Lát nữa mang cho chị một cái bánh bao lấp bụng, khi nào bận xong thì ăn sau.” Nói xong, Diệp Mạn cẩn thận đi tới trả lời một câu hỏi của một bà cụ.

Thấy mình cũng không thể giúp được gì, Triệu Hồng Kỳ liếc nhìn Châu Khang Bình đang giúp cha tháo radio, cậu không gọi ai cả, cầm tiền chuẩn bị đi mua một ít bánh bao mang về, buổi trưa cứ ăn tạm như vậy thôi.

Vừa lách ra khỏi đám đông, cậu đã thấy hàng chục người tiến lại gần, người nào cũng cầm trên tay vật dụng, nhỏ thì nào là đèn pin, radio, quạt điện, có người còn cầm trên tay chiếc TV đen trắng.

Nhiều người đến cùng một lúc như vậy, làm sao mà cha và chị Diệp Mạn tiếp cho hết được chứ, còn có hàng chục người đang xếp hàng ở phía trước kia kìa.

Diệp Hồng Kỳ vội vàng chạy lại báo tin này cho Diệp Mạn, nghe xong lời này, Diệp Mạn không nói nên lời, bình thường trong cửa hàng không có ai ghé, chú Triệu rầu đến mức tóc đã bạc trắng, hiện tại ùn ùn kéo đến xếp hàng cũng không chê lãng phí thời gian.

Trong lòng cô tính toán một hồi, thấy trước mắt đã có hơn chục người cầm theo đồ điện đi qua rồi, ước chừng sau khi sửa xong sẽ là quá trưa. Nếu lại có cả chục người đến cùng một lúc, chắc chắn ngày hôm nay sẽ không thể làm xong.

Diệp Mạn đẩy đám người sang một bên, bước ra ngoài, chủ động dừng lại trước mặt những người này, cao giọng cười nói: "Xin chào, các vị tới đây sửa chữa đồ điện gia dùng sao? Là như thế này, chúng tôi chỉ có hai thợ thôi, trước mặt chúng tôi đã có hơn chục người đang xếp hàng rồi, chỉ sợ hôm nay bận tối mặt thôi... "

Diệp Mạn nói chưa kịp nói đã bị cắt ngang: “Bận không kịp gì chớ, vậy sao hồi nãy nổ cho cố vô, kêu là miễn phí sửa chữa đồ điện!"

"Đúng vậy, ông đây đã rất vất vả đi bộ mấy dặm về lấy radio đem qua đây, giờ cô lại kêu không sửa nữa là sao hả."

"Ông ba Lưu, ông còn đỡ đó, cầm chiếc radio nhỏ vậy dễ mang theo. Nhìn cái quạt điện của tôi nè, nó nặng mấy chục cân. Tôi mang nó đi xa như vậy, cô lại nói không sửa. Đây không phải là chơi với chúng tôi một vố sao?”