Chương 70

Ngoài những người lao động phổ thông này, các phóng viên của các đài truyền hình, báo chí cũng đến hiện trường. Ngay khi giới truyền thông đến, lãnh đạo nhiều đơn vị cũng đến chung vui khiến khung cảnh càng thêm sôi động, đông vui. Ước tính sơ bộ là có hàng chục nghìn người tập trung tại quảng trường. Lưu lượng người nhiều thế này, Diệp Mạn vui mừng khôn xiết.

Mà Diệp Hồng Kỳ đang xách túi lại có chút lo lắng, nhăn mặt nói: “Chị Diệp Mạn, có nhiều người như vậy, chúng ta làm sao chen vào được!”

Diệp Mạn cười: “Chen gì mà chen, chúng ta không phải đến để tìm kiếm giải thưởng lớn của cuộc thi. Đi thôi. Bên này, tôi nghĩ vị trí này rất tốt, mọi người khi ra vào quảng trường đều phải đi ngang qua đây, ai cũng có thể nhìn thấy chúng ta. Hồng Kỳ, bỏ túi xuống!”

Diệp Hồng Kỳ đặt túi xuống rồi đưa cho Diệp Mạn. Diệp Mạn mở cái túi ra, bên trong là một tấm băng rôn màu đỏ, dài bốn năm thước, rộng hơn một thước, bên dưới có vài sợi dây thừng. Diệp Mạn lấy băng rôn ra, đưa cho hai người đàn ông.

“Còn đứng đấy làm gì chứ? Giúp tôi một tay đi, treo băng rôn của chúng ta lên, đúng rồi, buộc hai đầu băng rôn vào gốc cây, nếu không đủ độ dài thì nối thêm dây, kéo cao lên một chút, kéo lên, cao hơn tầm nhìn của mọi người một chút, hơi ngẩng đầu là có thể thấy... sắp được rồi đấy, chỉ cần buộc chắc vào nữa thôi!”

Sau khi treo băng rôn lên, Triệu Hồng Kỳ chạy đến bên cạnh Triệu Vĩnh An, đọc to dòng chữ trên băng rôn: "Sửa chữa thiết bị gia dụng miễn phí”, chữ in nhỏ bên dưới là “Cửa tiệm Bảo trì Thiết bị Gia dụng Lão Sư Phụ”.

“Chị Diệp Mạn, chị thực sự không lấy tiền sao?"

Diệp Mạn liếc cậu ấy một cái: "Cái này còn có thể giả sao, đi, giúp cha cậu bày biện bàn ghế đẩu và dụng cụ đi."

Bọn họ đặt tấm bảng nhỏ mang theo dưới băng rôn, sau đó đặt những dụng cụ thường dùng lên trên bàn, sau đó ngồi xuống bên lề và đợi khách đến.

Quảng trường rất náo nhiệt, sự mới lạ ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người gần đó. Người Trung Quốc không có sức phản kháng với những thứ miễn phí, khi thấy chữ miễn phí, họ vui vẻ đến tham gia náo nhiệt ngay cả khi không có nhu cầu cần thiết.

Thấy chưa, băng ghế còn chưa ngồi nóng đít đã có một ông cụ khoanh hai tay, nghiêng đầu nhìn băng rôn, mang theo vẻ nghi ngờ đi tới: “Các cô cậu thật sự không thu tiền sửa chữa sao?”

Diệp Mạn chỉ vào băng rôn, mỉm cười: "Không lấy tiền, hôm nay nhân Liên đoàn Phụ nữ tổ chức hoạt động này, tiệm sửa chữa thiết bị gia dụng Lão Sư Phụ của chúng tôi cũng sẽ góp vui, tổ chức các dịch vụ tiện lợi và giúp mọi người sửa chữa tất cả các loại thiết bị gia dụng miễn phí, bao gồm cả radio bị hỏng, đèn pin, TV, máy giặt, tủ lạnh… tất cả đều có thể mang đến đây!”

Sở trường của Triệu Vĩnh An là sửa chữa TV, nhưng cấu tạo của đồ điện bấy giờ tương đối đơn giản, học một biết mười, từ đây suy ra mà biết, đối với những vấn đề nhỏ của các thiết bị khác Triệu Vĩnh An cũng biết sửa.

Diệp Mạn cố ý lấy chiếc radio và đèn pin tương đối rẻ tiền làm ví dụ, mấy món này nhỏ gọn và tiện lợi. Nghe Diệp Mạn long trọng thề thốt, có rất nhiều người vây đến xem thử, ông lão nói: "Vậy thì tôi đi lấy đồ đó nha? Radio của tôi lúc trước bị hỏng, con trai tôi không biết sửa. Đã lâu rồi tôi chưa được nghe radio."

"Ngoại ơi ngoại cứ đi lấy đi, hôm nay chúng tôi ở đây cả ngày lận, đến năm giờ chiều mới kết thúc công việc!"

Diệp Mạn mặt mày tươi cười, dùng giọng điệu khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Một người quen biết bên cạnh xúi giục ông cụ: “Lão Giang, ông cứ về lấy đi, chúng ta đều có thể làm chứng cho ông mà, mọi người nói có phải không?”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm chứng cho ông.”

Những người xung quanh đồng thanh. Họ cũng muốn xem cái tiệm gì mà Lão Sư Phụ bảo trì này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không, và liệu bọn họ có thực sự không lấy tiền hay không.

Dưới sự xúi giục của mọi người, lão Giang quay người chạy về nhà, lấy chiếc radio cũ của mình đưa cho Triệu Vĩnh An: “Chiếc radio này của tôi trước đây vẫn dùng tốt, cũng chẳng hề đánh rơi, bỗng nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, cậu xem xem có thể sửa không?"

Trước tiên, Triệu Vĩnh An tháo pin của radio ra, lắp vào một chiếc radio khác không có pin, bật công tắc, chiếc radio phát ra âm thanh rè rè rè, cho thấy đây không phải là vấn đề về nguồn điện. Triệu Vĩnh An tháo pin và đặt nó sang một bên, sau đó cầm radio của Lão Giang lên, tháo ốc vít bằng tua vít, tháo nắp sau và kiểm tra bên trong radio. Mười mấy phút sau, Triệu Vĩnh An gắn lại nắp lưng đã tháo ra, lắp pin vào, bật công tắc, có tiếng rè rè rè phát ra từ radio.

“Ngoại ơi ,được rồi này, ông thử lại coi.”

Triệu Vĩnh An đưa chiếc radio sang, lão Giang đón lấy, chỉnh kênh mà ông thường thích nghe, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình phát ra, lão Giang vui vẻ: "Thật là tốt, đồng chí này thật là có bản lĩnh. Hai thằng con trai của tôi xem mãi mà vẫn không sửa được, vẫn là tay nghề của cậu tốt thật đấy.”