"Tam Ni, cháu đang nghĩ gì vậy? Mọi người đều tan làm rồi, sao cháu còn không về?" Quản lý Triệu phủi đôi tay đen sạm, lớn tiếng hỏi cô.
Diệp Man nhìn lên thì thấy nhân viên trong bộ phận bảo trì đã về gần hết, chỉ còn quản lý Triệu và học trò của ông đang thu dọn đồ đạc.
Liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã hơn bốn giờ, những người này tan làm cũng thật sớm, nhưng mà ở lại nhà máy cũng chỉ phát ngốc không làm việc.
Diệp Mạn cất tờ báo đi, gộp lại rồi hỏi: "Quản lý Triệu, cháu muốn làm phiền chú chút chuyện. Gần nhà máy của chúng ta có nhà nào cho thuê không ạ? Cháu đang muốn thuê nhà."
Quản lý Triệu nghe vậy thì khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô: " Có, mà cháu thuê làm gì đấy?"
Diệp Mạn mím môi cười: "Chẳng phải em cháu nó sắp kết hôn sao? Trong nhà trụ không được, nên là cháu muốn dọn ra ngoài ở trước."
Tất nhiên đây chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thực sự là làm lại thẻ căn cước mất khá nhiều thời gian, ít nhất là vài tháng, thậm chí một hai năm.
Không có thẻ căn cước, bây giờ Diệp Mạn không thể rời khỏi quê hương. Chờ sau khi mọi việc bại lộ, chắc chắn cô không thể ở nhà họ Diệp được nữa, cô phải tự tìm một nơi ở cho mình. Quản lý Triệu là một người nhiệt tình, trong nhà máy cũng bận rộn làm việc, sẽ không bàn tán chuyện riêng tư của người khác, chuyện này nhờ ông ấy giúp đỡ là thích hợp nhất. Hơn nữa Diệp Mạn cũng muốn kéo gần quan hệ với ông ấy.
Sau khi quản lý Triệu nghe xong lý do liền rất vui vẻ đồng ý: "Vậy chú về hỏi thím giúp cháu."
"Vậy thì cháu đành làm phiền quản lý Triệu và thím rồi, khi nào cháu dọn nhà xong, cháu sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm." Diệp Mạn vui vẻ nói.
Quản lý Triệu ngửa mặt lên tiếng trách móc: "Ăn cơm gì chứ, tiền lương của cháu cũng có nhiều đâu chứ, không tiêu thì tiết kiệm đi, sau này còn có chỗ tiêu tiền nữa!"
Tuy rằng bị ăn mắng, nhưng tâm tình Diệp Mạn rất tốt, cô cười nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn quản lý Triệu."
Cửa nhà máy mở ra hai bên.
Diệp Mạn về đến nhà họ Diệp đã hơn nửa tiếng sau, cô vừa vào cửa liền thấy Mao Xảo Vân trưng ra vẻ mặt của mẹ kế, như thể có ai đó mắc nợ bà.
Diệp Mạn liếc mắt, nhìn sang chỗ khác rồi vào phòng, cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghĩ xem tương lai cô sẽ đi tiếp như nào.
Một lúc sau, Mao Xảo Vân đi tới, mở cửa, bất mãn nói: "Đã hơn năm giờ rồi, cha con chốc nữa sẽ tan làm, sao con còn không đi nấu cơm? Bữa sáng ăn xong bát đũa cũng không rửa, con gái gì mà lười chảy thây ra, sau này gả đến nhà chồng mà con lười như vậy, ai chịu cho nổi."
Thảo nào nãy giờ bà ta nhăn mặt là do mình không chịu làm việc.
Diệp Mạn không ngẩng đầu: "Để cho em trai làm. Con làm việc nhà nhiều năm như vậy, bây giờ đến lượt nó làm."
"Em con là đàn ông, đàn ông sao có thể mỗi ngày vào bếp!” Mao Xảo Vân cảm thấy rất không vui, nhưng bà vẫn còn trông cậy vào thân phận của Diệp Mạn, bà không dám cứng rắn như trước nữa, sau khi lẩm bẩm vài câu, rồi bà tự đi nấu cơm.
Diệp Mạn giả vờ như không nghe thấy.
Sau bữa tối, Diệp Mạn đang thu dọn sách vở trong phòng thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mao Xảo Vân cầm phích nước đi vào, đóng cửa lại, cười nói với Diệp Mạn: " Tam Ni, chúng ta nói chuyện với nhà họ Cốc, sau đó giải quyết chuyện hôn nhân càng sớm càng tốt. Nhà họ Cốc rất hào phóng, nhà họ có một cái TV, như vậy sẽ không tốn tiền nữa, số tiền này dành dụm này có thể mua được cái tủ lạnh đấy, thật mừng quá."
Diệp Mạn nói có lệ: "Mừng quá."
"Vậy hôn sự định vào cuối tuần sau nhé!" Mao Xảo Vân vui vẻ nói.
Bà thực sự lo lắng, bởi sợ cô sẽ đổi ý. Diệp Mạn gật đầu: "Con không có ý kiến, mẹ khi nào thì chuẩn bị tiền cho con vậy?"
Hiện giờ cô chỉ có vài đồng, muốn thuê một căn nhà là không đủ.
Nói đến tiền, nụ cười trên mặt Mao Xảo Vân sụp xuống ngay lập tức, bà ấp úng nói nói: "Chà, Tam Ni à, nhà chúng ta có rất nhiều khoản cần phải chi tiêu, chỉ dựa vào tiền lương của cha con, phải nuôi bốn đứa con, mấy năm trước đã vay không ít tiền của, mấy năm nay con và Bảo Hoa lần lượt đi làm cũng dành dụm được chút tiền liền đem đi trả nợ rồi, gia đình ta thật sự không có tiền, con xem như này có được không, của hồi môn của nhà họ Cốc ta không lấy 1 phần nào, sau đó mẹ và cha con sẽ nghĩ cách, mượn bạn bè thân thiết một trăm tệ để cho con làm của hồi môn, được không? Tam Ni à, mẹ thực sự bất lực, con thông cảm cho mẹ."