Phóng viên Hùng đặt kế hoạch tổ chức sự kiện và thông báo lên bàn, chỉ vào chiếc ghế trước mặt, mời Diệp Mạn ngồi xuống rồi nói: "Tôi có thể cho cô triển khai cái bản thảo này, có điều sự kiện này của các cô vẫn chỉ nằm trên giấy, hiệu quả cụ thể của nó vẫn chưa biết được, cho nên bài lần này sẽ rất ngắn, hơn nữa vị trí cũng sẽ không đẹp lắm."
Diệp Mạn vui mừng nói: "Vậy cũng đủ rồi, cảm ơn phóng viên Hùng đã châm chước!"
Phóng viên Hùng giơ tay chặn lời cô lại: "Không phải tôi châm chước, mà là tin cô đưa tới có giá trị đăng báo nhất định, còn về phần sau có được đăng tin hay không thì phải xem vào hiệu ứng hoạt động của các cô, tiến trình của phần sau hãy để chủ nhiệm Mai của các cô thông báo cho tôi! "
Diệp Mạn hiểu ra nếu những hoạt động tiếp theo xảy ra sự cố, thì phóng viên Hùng sẽ không đưa tin nữa. Hoạt động này của Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Trường Vĩnh có cơ hội được đăng báo hay không, tất cả phụ thuộc vào nó có tin tức giá trị hay không, chớ chả có ân huệ gì ở đây.
"Đó là đương nhiên, phóng viên Hùng, chuyện này không thể bằng một hai câu qua điện thoại mà có thể nói rõ được, tôi cũng sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình, nếu các hoạt động tiếp theo của chúng tôi có bất kỳ tiến triển và điểm nổi bật nào, tôi sẽ viết thư cho anh sớm nhất có thể, và tùy anh đánh giá hoạt động của chúng tôi có đáng để đăng báo hay không, anh thấy như nào?" Diệp Mạn tranh thủ chụp lấy công việc trao đổi cùng với phóng viên Hùng, đợi khi quen thân rồi, không phải cô cũng có mối quan hệ sâu rộng với các phương tiện truyền thông hay sao?
Lý do này hợp tình hợp lý, với lại từ bài báo lần trước và kế hoạch của hoạt động lần này mà nói, cái cô đồng chí trẻ tuổi này quả thực rất có tài, có thể nắm bắt điểm nóng, điểm nổi bật tốt hơn so với Mai Văn Hồng.
Sau vài giây cân nhắc, phóng viên Hùng gật đầu đồng ý: "Được, vậy bên phía Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Trường Vĩnh sẽ do cô trao đổi với tôi."
Thành công rồi! Diệp Mạn vui mừng khôn xiết, cô tranh thủ thời cơ nói tiếp: "Phóng viên Hùng, tôi vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ, tôi biết nội dung của bài báo lần này khá ngắn, nhưng anh có thể thêm cho tôi một câu như này được không?"
Diệp Mạn lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách, hai tay đưa cho Phóng viên Hùng.
Phóng viên Hùng xem qua, trên đó có một dòng chữ nhỏ nắn nót viết "Hoạt động lần này đã nhận được sự ủng hộ đông đảo của rất nhiều nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp và tổ chức như Nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh và Nhà máy Thực phẩm huyện Trường Vĩnh."
Câu này thêm vào bản tin cũng chẳng giật gân được gì, phóng viên Hùng suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được thôi."
Có thể thấy, mặc dù hôm nay Phóng viên Hùng đã đồng ý với Diệp Mạn nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, chuyện đã đâu vào đấy, Diệp Mạn cũng không để mình mất mặt, cô đứng dậy cười nói: "Chuyện này xin nhờ vào phóng viên Hùng, tôi không làm phiền ngài làm việc nữa, có tin gì tôi sẽ viết thư cho ngài!"
Phóng viên Hùng xua tay: "Đi đi, hôm nay muộn quá rồi, không có xe thì mai hẳn về, thân con gái con nứa, đừng có lang thang bên ngoài vào buổi tối!"
Nhìn thì trông có vẻ dữ dằn và ngang tàng, nhưng thực ra anh ta là một người tốt, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp! Diệp Mạn xúc động mà mỉm cười: "Cảm ơn anh, phóng viên Hùng, tôi biết rồi."
Kể cả khi phóng viên Hùng không nói, cô cũng sẽ không tùy tiện ngồi lên xe của một người không hề quen biết để về huyện, an ninh lúc này không tốt, trộm cướp du côn hoành hành, tiền mất tật mang, sợ sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân .
Với lại cô cũng hiếm khi lên thành phố một chuyến, Diệp Mạn cũng muốn đi dạo một vòng xem thành phố hiện tại như thế nào. Mặc dù trong cả hai kiếp cô đều là dân của huyện thuộc thành phố Khê Hóa, nhưng cô chưa bao giờ đến thành phố Khê Hóa trong cả kiếp trước và kiếp này.