Chủ nhiệm Mai tự hỏi rồi hai giây sau liền đồng ý: “Tiểu Diệp, cháu thật sự chu đáo, vậy thì cô sẽ phải cố gắng làm, mọi chi phí sẽ do ủy ban phụ nữ hoàn trả.”
Sau khi tan sở, Diệp Mạn ăn cơm ở ngoài rồi về nhà, vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang lững thững dưới mái nhà.
Thấy cô trở về, Diệp Bảo Hoa lập tức chào hỏi, cười nịnh nọt nói: “Chị ba, chị đã về rồi sao? Cái nhà máy sản xuất TV của chị tan làm muộn vậy sao?”
Tên tiểu tử này tới tìm chắc không phải là có chuyện gì tốt. Diệp Mạn không trả lời, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Do em nhớ chị, đã lâu rồi chị không trở về, em lo cho chị.” Miệng lưỡi Diệp Bảo Hoa nói nghe vô cùng ngọt ngào.
Diệp Mạn gật đầu: “Ừm, cậu xem, chị không sao cả, không cần lo lắng."
Hàm ý là cậu có thể lượn được rồi.
Nhưng không biết là Diệp Bảo Hoa cố tình nghe không ra hàm ý, mục đích của cậu ta tới là ăn vạ không được liền không đi, nói đông nói tây một hồi: “Chị xem nhà máy của chị làm quá vất vả rồi, trời tối đen rồi mới tan làm, một tháng kiếm cũng chả được bao, thật không đáng…”
Diệp Mạn bật cười: “Sao, cậu định nhường vị trí cho chị à?”
Đương nhiên là không thể, Diệp Bảo Hoa không nhịn được nữa, nắm lấy tay Diệp Mạn, khổ sở nói: “Chị ba, giúp em với, em sắp bị bọn họ bức đến phát điên rồi!”
Diệp Mạn cụp mi mắt: “Hửm, ai dám bức cậu hả?”
Diệp Bảo Hoa vừa khóc vừa nói: “Còn không phải do cha mẹ sao, còn có nhà họ Cố. Cha mẹ sợ cái bụng của Cốc Tiểu Mẫn không giấu được nữa, giục em nhanh kết hôn, hoặc là nhà mình phải tốt hai ngàn tệ làm của hồi môn, hoặc là phải gả con dâu cho họ.”
Hai ngàn tệ? Một công nhân nhiều lắm cũng chỉ kiếm được vài đồng, cũng có được bao nhiêu đâu, sao không đi cướp luôn đi! Ra loại điều kiện này chính là muốn gây khó dễ cho nhà họ Diệp.
Diệp Bảo Hoa bị kẹt ở giữa, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Mạn cho cậu một ý kiến: “Sao em không nói thẳng với cha mẹ, như vậy sẽ không phải lo lắng nữa."
“Cái này… cái này không được, em… cái này tuyệt đối không được!” Diệp Bảo Hoa do dự, chính là không chịu đồng ý.
Trực giác của Diệp Mạn mách bảo bên trong chắc chắn có âm mưu, nhưng cô cũng không quan tâm, dù sao cũng là bọn họ đau đầu, cô mừng rỡ âm thầm chế giễu bọn họ.
Diệp Bảo Hoa hồi lâu không nhận được phản ứng của Diệp Mạn, vội vàng nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Chị ba, chị gả cho anh tiểu Mẫn đi, chỉ cần chị đồng ý gả, mọi việc sẽ được sẽ được giải quyết, bọn họ còn cho 600 đồng tiền lễ hỏi, không phải cho cha mẹ, mà là cho mình chị.”
Nghe vậy, Diệp Mạn liếc mắt nhìn Diệp Bảo Hoa: “Em trai, nói thật đi, ai kêu em tới?”
Diệp Bảo Hoa mở miệng, liếc nhìn Diệp Mạn, chột dạ mà cúi đầu.
Phản ứng của Diệp Bảo Hoa như vậy đã khẳng định suy đoán của Diệp Mạn, việc hôn nhân này nhất định có ẩn tình. Diệp Mạn nở nụ cười “hiền lành”: “Em trai, mặc dù điều kiện của Cốc Tiểu Mẫn kém hơn một chút, nhưng cũng không khó để tìm được một cô con dâu tặng quà hứa hôn hào phóng như vậy. Sẽ có những cô gái ham hư vinh phú quý, không chịu đi làm, nguyện ý dùng hôn nhân để đổi lấy cuộc sống ổn định, hà cớ gì cứ phải nhất nhất phải là chị gả đi?”
“Em cũng có nói như vậy, có nhiều của hồi môn như vậy, cô gái nào mà chả thèm muốn, nhưng Cốc Tiểu Mẫn chính là nhìn trúng chị, một hai phải cưới được chị cho anh trai của cô ấy.” Diệp Bảo Hoa buột miệng nói, nói xong liền hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Sắc mặt Diệp Mạn thay đổi, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chị chưa từng gặp mặt anh cả của Cốc Tiểu Mẫn, tại sao hắn ta nhất định muốn cưới chị, em nói rõ cho chị biết, nếu không chị sẽ trở về lập tức nói cho cha mẹ bảo em hợp sức với người ngoài, lừa gạt người trong nhà, xem cha có đánh gãy chân em không.”
Diệp Bảo Hoa ảo não không thôi, nhưng bị Diệp Mạn bắt được nhược điểm, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn nói sự thật: “Chị ba, em cũng không biết, em chỉ là nghe Cốc Tiểu Mẫn nói anh của cô ấy có xem qua ảnh của chị, từ khi xem ảnh liền thích chị, không phải chị thì nhất định không cưới.”
Diệp Mạn mới không thèm tin những loại chuyện vớ vẩn vô nghĩa này, hơn nữa bị kẻ biếи ŧɦái Cốc Kiến Thành theo dõi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô phải điều tra rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là sau ba mươi năm, ký ức kiếp trước quá mơ hồ, kiếp này cô chưa từng tiếp xúc với nhà họ Cố, hoàn toàn bối rối, manh mối duy nhất chính là tấm ảnh.
Diệp Mạn vỗ nhẹ lên vai Diệp Bảo Hoa: “Bảo Hoa này, em có muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ trước mắt không, cưới Cốc Tiểu Mẫn sớm một chút?”
Diệp Bảo Hoa nằm mơ cũng không nghĩ đến, liền vội vàng gật đầu: “Chị ba, chị có cách gì sao?”
Giọng điệu của Diệp Mạn ngữ khí vô cùng dịu dàng, đầy ẩn ý mê hoặc: "Đương nhiên là có. Em giúp chị lấy tấm ảnh đó về, chị sẽ nghĩ cách giúp em.”